Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 279: Kiến Tập Tự Dưỡng (39)



Sắc mặt Hạ Phù đột nhiên vô cùng khó coi, hắn ôm Minh Thù lăn sang bên cạnh một vòng, phía sau vang lên tiếng nổ mạnh kịch liệt.

Louis lựa chọn đồng quy vu tận.

Hắn muốn Vi Hề chết.

Thứ hắn không có được, người khác cũng đừng mơ tưởng.

Sóng xung kích ùn ùn kéo đến.

Minh Thù trở mình, để Hạ Phù dưới thân, sóng xung kích trôi qua rất nhanh, trang viên xa xa bị sóng xung kích san bằng.

Bạch!

Thú nhỏ từ trong túi Minh Thù rơi ra, giống như là sắp chết.

Minh Thù vươn tay nhặt nó: "Đừng giả chết."

Ta vốn là phải chết, ta còn nhỏ như vậy, ngươi ngược đãi trẻ em, là ngược đãi trẻ em có biết không?

Nếu không phải ta giúp ngươi gánh một chút, bây giờ ngươi đã biến thành một đống bột phấn.

Mãn hán toàn tịch!

Ta muốn mãn hán toàn tịch!

Thú nhỏ rầm rì gào thét, tinh thần rất tốt, rõ ràng một chút bị thương cũng không có, thậm chí có chút phấn khởi.

Minh Thù nhét nó vào túi, chống tay nhìn người dưới thân:

"Chết chưa?"

"Có chết cũng do em đè chết."

Lão tử có cơ hội biểu hiện trọng thương gì đó thật tốt, ai bảo cô đột nhiên cản hắn.

Tức chết lão tử.

"Sao lại không đè chết cậu!"

Minh Thù từ trên người anh ta đứng dậy.

Cô vừa đứng lên đầu quay mòng mòng như say xe, giống như thể lực đột nhiên bị tiêu hao.

Hạ Phù cảm thấy thân thể Minh Thù có chút lắc lư, vươn tay đỡ cô:

"Thể hiện làm gì, để bây giờ khó chịu."

"Hạ Phù..."

Minh Thù kêu một tiếng, rồi im lặng, cắn mở khẩu phần lương thực từ trong túi.

"Làm sao vậy?"

Hạ Phù phát hiện cô hơi khác lạ, nhanh chóng đỡ cô.

Minh Thù sờ sờ túi, nhưng mà không còn dư khẩu phần lương thực nào.

Thật là đói.

Thú nhỏ cũng không thấy tăm hơi, đoán chừng là ăn vụng khẩu phần lương thực của cô, hiện tại không dám ló đầu ra.

Tốt lắm.

Thông thường, đồ cô ăn thú nhỏ cũng có thể ăn, cho nên trộm máu của cô uống, cũng không kỳ lạ.

Mùi vị máu tươi đột nhiên trở nên thật nồng, Minh Thù nuốt một ngụm nước bọt, theo bản năng nghiêng về phía bên kia.

Môi đụng đến chất lỏng ấm áp, máu tươi nhẹ nhàng thâm nhập bờ môi cô.

"Uống đi."

Minh Thù có hơi chống cự, nhưng cô đột nhiên phát hiện sự hấp dẫn này còn lớn hơn khi cô đối mặt với Nguyên Tịch, lý trí từng chút tiêu tan.

Chất lỏng hương vị ngọt ngào trượt vào yết hầu khô khốc.

Âm thanh cắn nuốt của cô, làm Hạ Phù theo bản năng ôm chặt hơn.

...

Louis đã chết.

Như hắn đã nói, dù hắn chết, Huyết tộc vẫn không dừng lại việc tàn sát con người.

Ngày đó, Minh Thù đột nhiên không khống chế được, sau này cô đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra.

Louis lợi dụng chuyện khôi phục năng lượng của cô, muốn mượn chuyện này giết chết cô, đáng tiếc thú nhỏ giúp Minh Thù cản một chút, nhưng di chứng vẫn còn.

Cô cho những Huyết tộc bị khống chế dừng lại tấn công, tranh thủ chạy trốn.

Người ngựa khắp nơi vội đến, người ngã ngựa đổ, khó khăn lắm mới khống chế được mọi chuyện.

Như Minh Thù dự đoán, con người không thể chấp nhận Huyết tộc.

Vứt bỏ hiệp ước, thợ săn Huyết tộc cùng với đội của mình ở không nhiều năm liên minh lại, đuổi Huyết tộc ra khỏi phạm vi của con người.

Thậm chí có vài người ác độc trực tiếp đưa ra ý kiến đuổi cùng giết tận, mà ý kiến này có rất nhiều người ủng hộ.

Bọn họ chấp nhận Huyết tộc, không ngờ cuối cùng kết quả lại thành ra như vậy.

Mặc kệ những Huyết tộc này có bị khống chế hay không, bọn họ cũng không có cách chấp nhận.

Thế giới bên ngoài còn đang hỗn loạn, nhưng trong Huyết tộc lại không có chiến loạn gì, có Huyết tộc trốn về, Minh Thù không trách tội, những Huyết tộc này cũng không dám làm gì xằng bậy, ngoan ngoãn ở trong địa phận của mình.

"Tiểu Hề... Người nhà tớ..."

Nguyên Tịch ngồi trên sô pha, vô cùng lo lắng:

"Tớ phải về xem." Còn có Tư Lạc.

Minh Thù có hơi không vui: "Ở chỗ tớ không tốt sao?"

"Tiểu Hề, tớ rất cám ơn cậu bảo vệ tớ, nhưng mà..."

Nguyên Tịch khẩy ngón tay, cắn cắn môi: "Tớ là con người."

"Cậu nhất định phải đi sao?"

Nguyên Tịch gượng cười: "Tiểu Hề, sau này chúng ta vẫn là bạn."

Dù cho sau này toàn bộ con người căm hận Huyết tộc, cô cũng sẽ làm bạn với Minh Thù.

Minh Thù có chút tiếc nuối thức ăn nhỏ, cô còn chưa cắn được một cái. Cuối cùng, Minh Thù vẫn phất tay:

"Leon. Đưa cô ấy ra ngoài."

"Vâng, nữ vương."

Nguyên Tịch đứng dậy ôm Minh Thù một cái, nói bên tai Minh Thù:

"Tiểu Hề, Hạ Phù không phải còn ở bên cậu sao? Cậu sẽ hạnh phúc, sau này tới tìm tớ chơi, tớ mời cậu... uống máu."

Minh Thù vuốt tóc Nguyên Tịch hai cái: "Đi đi."

"Cậu thực sự không cắn tớ một ngụm sao?"

"Cút!"

Nguyên Tịch cười vui vẻ, vẫy tay với Minh Thù, rời khỏi Huyết tộc.

"Nữ Vương, Hạ Phù đứng bên ngoài đã nhiều ngày..."

Leon đưa người trở về xong, cẩn thận bẩm báo: "Ta nhìn hắn sắp không chịu nổi rồi."

Ánh mắt Minh Thù tối sầm, ý cười thường ngày cũng không thấy.

Dường như hiện tại, cô cũng có thể cảm nhận hương vị máu tươi của hắn lưu chuyển giữa răng môi.

Nghiện máu người.

Cô không có khả năng đột nhiên ngửi thấy mùi máu Hạ Phù, thì không chế được như vậy, giải thích duy nhất là cô uống qua máu của hắn.

Mà lúc trước, Hạ Phù tiếp xúc qua khẩu phần lương thực của cô.

Lần ở khách sạn kia, anh ta đặc biệt khẩn trương.

Hẳn là khi đó...

Cô không biết sau này anh ta che giấu hương vị máu con người như thế nào, nhưng quả thực là cô nghiện.

Minh Thù không có bất kỳ ý kiến gì, xoay người trở về phòng.

Leon thở dài, đi ra ngoài liếc mắt nhìn.

Khí trời của Huyết tộc vĩnh viễn đều là tăm tối nhìn không thấy ánh mặt trời, cho nên ban đêm cực kỳ lạnh.

Hạ Phù đứng trong sương mù dày đặc, cả người sớm đã lạnh băng.

Từ lần đầu tiên hắn trộn máu vào ly cô, hắn đã dự đoán tới kết quả này, cô không ra tay giết hắn, hắn đã cảm thấy rất may mắn.

"Khụ khụ khụ..."

Hạ Phù che ngực ho khan, đầu nóng lên, cũng không biết mình còn có thể kiên trì được bao lâu.

Anh ta nhìn cung điện trong sương mù dày đặc.

Trong sương mù hình như có bóng người đi tới, ý thức Hạ Phù càng ngày càng mờ nhạt.

"Vi... Hề..."

Có người dùng áo choàng ấm áp bọc hắn lại.

...

Lúc Hạ Phù tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên giường mềm mại, trên bệ cửa sổ có hoa tường vi đang nở, cả phòng thơm ngát.

Cách đó không xa còn đặt một quan tài xa hoa.

"Hạ tiên sinh, người tỉnh rồi ư?"

Người hầu Huyết tộc ăn mặc đúng mực đứng bên giường, cung kính nhìn anh.

"Này..."

Giọng nói Hạ Phù khô khốc: "Nơi này là?"

"Tẩm điện của nữ vương."

Người hầu Huyết tộc nhẹ giọng trả lời: "Nữ vương, Hạ tiên sinh đã tỉnh."

Hạ Phù giật mình, tiếp theo hắn liền thấy thiếu nữ chậm rãi đi đến, khóe miệng là ý cười vô cùng quen thuộc.

Nhưng mà mở miệng lại không chút khách khí: "Tỉnh thì đứng lên cho tôi, giường của tôi ngủ rất thoải mái sao?"

Hạ Phù nhanh chóng đứng dậy.

Vừa tỉnh nên thân thể còn rất yếu ớt, hắn bước xuống lảo đảo một cái, vừa lúc nhào lên người Minh Thù.

Minh Thù ngay cả tay cũng không ôm, Hạ Phù yếu ớt ôm cô, miễn cưỡng ổn định thân thể.

Hắn khẽ cắn môi, chuẩn bị tự mình đứng lên, thắt lưng lại bị khí lạnh băng bao trùm, sau đó hắn bị ngã trên giường.

Minh Thù nghiêng đầu nhìn người hầu Huyết tộc: "Khi nào nghi thức bắt đầu?"

Người hầu Huyết tộc khéo léo trả lời: "Thưa nữ vương, còn một tiếng đồng hồ."

Minh Thù quay đầu lại, nghiêng người đối diện Hạ Phù:

"Cho nên cậu còn một tiếng đồng hồ để chuẩn bị."

"Chuẩn bị cái... gì?"

Minh Thù không trả lời anh ta, rời khỏi phòng.

Người hầu Huyết tộc ở bên cạnh cười: "Hạ tiên sinh, chúc mừng người, người chính là nam sủng đầu tiên của nữ vương, sau này nói không chừng chính là chánh cung của nữ vương."

Cái gì?

Nam sủng?

Lão tử không nghe lầm chứ?

Hạ Phù nghĩ Minh Thù cố ý trả thù hắn, cô biết hắn không thể chấp nhận cái thân phận nam sủng này, nên cô cố ý muốn hắn làm.

Hơn nữa còn là thông báo toàn bộ Huyết tộc.

Khuất nhục!

Lão tử muốn đào hôn!

Dẹp con mẹ nó nhiệm vụ!

Lão tử không làm!

Một giờ trôi qua, Hạ Phù còn chưa chạy được mấy trăm mét, đã bị bắt trở lại thay đổi trang phục lung tung, bị đưa đến chính điện.

Hạ Phù chết không còn gì luyến tiếc cúi thấp đầu.

Quần áo trên người đỏ đến gai mắt, nhưng thiếu nữ ngồi trên chỗ cao vẫn là quần áo cũ.

Đột nhiên, Hạ Phù có chút khổ sở.

Cũng không biết mình khổ sở cái gì.

[Cửu thiếu, người thích cô ấy.]

Lão tử mới không thích cô ấy.

Hạ Phù vừa tẩy não chính mình không thích Minh Thù, vừa nhận mệnh theo người hầu lên cầu thang, đứng trước mặt thiếu nữ, anh không hề ngẩng đầu nhìn cô.

Cô thực sự dự định nhục nhã hắn như thế sao?

Hay là...

Mình đối xử với cô ấy như vậy.

Nên cô tức giận.

"Nữ vương, người thực sự muốn để một con người làm vương quân?"

Huyết tộc phía dưới thấy Hạ Phù, ai nấy đều vô cùng bất mãn.

"Ngươi có ý kiến gì?" Minh Thù nhướng mày.

"Hắn là con người."

Huyết tộc đưa ra vấn đề lớn nhất, hiện tại Huyết tộc và con người cũng không hòa bình.

"Nếu không ngươi làm vương à?" Minh Thù mỉm cười.

Huyết tộc kia không lên tiếng.

Sắc mặt Hạ Phù hoảng hốt, không hề nghe bọn họ nói gì, cho đến khi người hầu Huyết tộc nhỏ giọng gọi hắn.

"Vương quân, vương quân, Nữ vương đang đợi người."

Hạ Phù chợt nhìn cô một cái: "Ngươi kêu ta là gì?"

Người hầu Huyết tộc chớp chớp mắt: "Vương quân."

Hạ Phù há hốc miệng: "Không phải hắn... là nam sủng sao?"

Người hầu Huyết tộc mỉm cười: "Nam sủng đâu cần nghi thức, vương quân thực biết nói đùa."

Vẻ mặt kinh ngạc, hình như lúc trước bàn tán ở cung điện là Vi Hề muốn cho hắn làm nam sủng, không giống như bây giờ.

Hạ Phù nhìn phía trên, thiếu nữ vẫn ngồi như cũ, chỉ là quần áo trên người đã đổi thành trang phục màu đỏ chói mắt.

Mẹ nó!

Chơi hắn!

Sau này Hạ Phù hỏi Minh Thù: "Vì sao không phải nam sủng?"

Minh Thù liếc nhìn cổ hắn: "Tôi luôn khoan dung với đồ ăn."

Đồ ăn Hạ giữ mặt lạnh lùng.

Thủ tục ly hôn của Huyết tộc ở chỗ nào?

...

Ban đêm, Hạ Phù từ trong đau đớn tỉnh lại, anh nhìn người phía trên, rất muốn đạp cô xuống dưới.

Nhưng mà trên thực tế là vươn tay ôm cô, cho cô thoải mái hơn một chút.

"Vi Hề, em không cảm thấy đói bụng liền cắn tôi là hành vi rất quá đáng sao?"

"Nếu không tôi cho cậu làm nam sủng làm gì?"

"Ấm giường."

"Không cần." Minh Thù mơ màng nói.

"Ưm."

Hạ Phù than nhẹ một tiếng, tay ôm Minh Thù siết chặt: "Vi... Vi Hề, nhẹ chút."

Hạ Phù có chút mê muội, trên cổ ngưa ngứa, cùng hơi thở cô giao hòa, có một loại trải nghiệm đặc biệt.

Minh Thù liếm liếm cổ Hạ Phù, vết thương mới xuất hiện lập tức biến mất, cô nghiêng đầu hôn Hạ Phù.

Cả người Hạ Phù nóng lên mềm nhũn, tay chân không yên phận cử động.

Nhưng hắn rất đúng mực, đây là phúc lợi của mình mỗi khi cô cắn, quá đáng sẽ bị đánh.

Hạ Phù nghẹn khuất, hắn và đồ ăn cũng không có gì khác nhau.

Nhưng hắn vẫn không thể nổi giận.

Minh Thù cũng không phải lúc nào cũng sẽ cắn hắn, chỉ khi thèm ăn không nhịn được, mới có thể dùng miệng xử hắn.

Chính hắn dùng máu làm cô nghiện trước, cho nên Hạ Phù có nghẹn nhiều hơn nữa cũng chỉ có thể nuốt vào bụng.

"Vi Hề, em đồng ý với tôi, sau này chỉ uống máu của mình tôi được không?"

Hắn sợ ngày nào đó Minh Thù đột nhiên bắt về một tên đàn ông khác.

"Tôi không quá thích máu người."

Trong bóng tối, giọng nói của thiếu nữ rất nhạt, giống như nỉ non:

"Thế nhưng lại nghiện cậu."

Câu sau rất nhẹ, nhưng phòng rất yên tĩnh, Hạ Phù vẫn nghe thấy được.

Hạ Phù ôm Minh Thù cười ngây ngô, đây không phải là nói cô ấy thích mình sao?

Dường như thấy ánh mặt trời, nhiệm vụ hoàn thành.

"Vui vẻ cái gì, đi tắm đi."

Minh Thù đạp hắn xuống dưới.

"Em đốt lửa, không phụ trách dập sao?" Hạ Phù oán giận.

Minh Thù nằm trên giường, nụ cười ôn hòa: "Cậu nghe qua người nào phóng hỏa, còn phải dập lửa không?"

Hạ Phù: "..."

Cô nói có lý.

...

Thế giới con người còn đang hỗn loạn, Minh Thù gặp qua Nguyên Tịch một lần, cô và Tư Lạc vô cùng tốt.

Minh Thù rất không thích tình địch, trước khi đi còn đánh một trận với Tư Lạc.

"Bên cạnh cô không phải có người sao, còn nhìn chằm chằm Nguyên Tịch làm gì?"

Tư Lạc rất tức giận.

Minh Thù nhìn thiếu niên mặt lạnh lùng ở cách đó không xa, mỉm cười:

"Cái này không cản trở tôi thích thức ăn nhỏ của tôi."

"Bệnh thần kinh."

Tư Lạc mắng một tiếng, nhanh chóng đến bên cạnh Nguyên Tịch, không để ý Nguyên Tịch phản đối, mạnh mẽ dẫn Nguyên Tịch rời đi.

Sau chuyện này, Minh Thù sẽ không bước ra khỏi Huyết tộc.

Hiện tại, Minh Thù và Leon thảo luận thời gian tới Huyết tộc làm ruộng hay lên núi làm cướp, Hạ Phù mặc một bộ đồ thể thao bước đến, thoáng cái đứng bên cạnh Minh Thù.

Minh Thù nhìn cổ hắn vài lần.

Hạ Phù ôm quần áo, ngẫm lại thấy không đúng nên nhanh chóng che lại cổ.

Minh Thù cười lạnh một tiếng, chuyển mắt đi.

Leon nói vài câu, rất nhanh chóng rời đi.

Hạ Phù chờ Leon đi khỏi, anh ta liền cọ cọ Minh Thù: "Tôi muốn ra ngoài phơi nắng."

Đã lâu không thấy ánh mặt trời, hắn cảm thấy rất không thoải mái.

"Không có chân à? Tự mình đi đi."

Minh Thù liếc hắn.

"Hiện tại bên ngoài loạn như vậy, em để tôi tự đi sao?"

Hạ Phù không vui.

Minh Thù ném tấm thảm lên người hắn: "Ai dám đánh thiếu chủ Hạ gia."

"Từ khi tôi đi với em, tôi đã không còn là thiếu chủ Hạ gia."

Hạ Phù ôm thảm: "Hạ Dận muốn giết tôi."

"Thật tốt, giết cậu, tôi sẽ tìm người khác."

"Em dám!"

"Có cái gì không dám? Tôi là nữ vương!"

"Không được."

"Em..."

"Hạ Phù!"

Minh Thù nổi giận rống to, khiến cho Leon bên ngoài cũng bắt đầu nhiều chuyện.

Vương quân lại chọc giận nữ vương rồi.

Minh Thù về đến căn phòng mây trắng, nhắm mắt ngủ một lát.

Lần này tại sao chết vậy?

Đúng rồi, là ngã chết.

Đường đường là nữ vương lại bị ngã chết.

Chết cũng phải sang một chút chứ?

Minh Thù vô tình nghĩ đến Hạ Phù, chết đột ngột như vậy, còn chưa kịp nói gì với Hạ Phù.

[Đây không phải là chuyện trước kia rồi sao, lúc Louis chết, cô đã bị thương lúc đó Huyết tộc chỉ phát hiện là cô bị ngã chết, đụng trúng vết thương cũ.]

Haha.

Đó không phải là té chết sao.

Hài Hòa Hiệu im lặng, mở ra tài liệu mới.

Họ Tên: Minh Thù

Giá trị thù hận: 9000

Nhiệm vụ phụ: Hoàn thành.

Minh Thù nhướng mi mắt, quả nhiên nơi này có bốn ngàn giá trị thù hận.

Không tệ!

Một trăm ngàn không còn là mơ nữa!

Minh Thù suy nghĩ: "Lần sau có phải là nhà ăn năm sao không?"

Nơi này đồ ăn khó ăn như vậy, khiến trẫm rất tuyệt vọng.

[...]

Từ chối gọi món!