Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 283: Hắc Liêu Võng Hồng (3)



Tô Mãn học thiết kế, không phải thiết kế thời trang mà là thiết kế nội thất. Cho nên phần lớn thời gian đều vùi trong nhà, chỉ cần không mua hàng gì đặc biệt xa hoa, tiền kiếm được đủ để trang trải sinh hoạt cá nhân.

Người trong nhà tâm tình tốt sẽ cho cô tiền, tâm tình không tốt cũng cho tiền, hoàn toàn là một tiểu phú bà.

Minh Thù làm minh tinh như thế này quả thực không xứng tầm.

Minh Thù lướt xem weibo, tin nóng của cô đã lắng xuống mà thay vào đó là một tin nóng khác liên quan đến con mèo bị ngược đãi.

Cô ấn vào xem, là một video nội dung bên trong rất bạo lực, con mèo nhỏ kêu thảm thiết nghe đến lạnh da đầu.

Minh Thù ghê tởm một trận, tắt video.

"Nhiệm vụ nhánh: Hoàn thành tin nóng mang tính xã hội, ba cái trở lên."

Minh Thù nghe đến mơ hồ, đồ chơi gì vậy? Có thể nói tiếng người hay không?

[Nói đơn giản, chính là phải thu thập giá trị thù hận của ba tin nóng mà xã hội chú ý, ví dụ như cô vừa nhìn thấy sự kiện ngược đãi mèo. Đây là giá trị thù hận quần thể, rất có lời.]

"Chẳng lẽ muốn trẫm đi ngược đãi mèo sao?"

Hệ thống biến chất được xưng Hài Hòa Hiệu xúi dại trẫm làm chuyện xấu.

Còn là loại hình phát điên.

Trẫm làm không được loại chuyện này, trẫm là người có giới hạn, có khí chất. Hài Hòa Hiệu ngươi bớt xúi ta làm bậy đi.

Giới hạn khí chất của cô, trước mặt đồ ăn vặt cũng không bằng rắm thúi. 

Hài Hòa Hiệu hệ thống ngôn ngữ. [Cô có thể lựa chọn nghiêm phạt người ngược đãi mèo, ngoài người có khuynh hướng ngược đãi mèo, sẽ chuyển hướng giá trị thù hận, cô đồng dạng cũng có thể thu hoạch giá trị thù hận.]

"Không đúng, giá trị thù hận quần thể của ngươi rốt cuộc là tính như thế nào? Ta tùy tiện dùng kỹ năng châm biếm tập thể không được sao?"

Trẫm muốn làm tội nhân chỉ cần trong tích tắc!

Giá trị thù hận như nước chảy.

Trăm ngàn không phải mơ!

"Không được, nhiệm vụ giá trị thù hận quần thể, phải có... Nói đơn giản chính là phải có cốt truyện."

Hài Hòa Hiệu, ngươi lợi hại.

Chuông điện thoại vang lên đúng lúc, Kiều Vũ gọi tới.

"Làm gì?"

Minh Thù nằm trên sô pha, uể oải hỏi.

"Tiểu Mãn, sang đây giúp anh chụp một bộ hình đi."

Kiều Vũ ở bên kia ồn ào.

"Không đến."

"Không đến? Em có đơn hàng rồi à?"

Kiều Vũ cho rằng Minh Thù nhận đơn hàng thiết kế.

"Em muốn đi cứu vớt thế giới." Trẫm rất vội.

"Tiểu Mãn, bớt xem cái loại phim vô bổ đi, nhanh qua đây đi. Nán lại một buổi chiều, tối mời em ăn cơm."

Không đợi Minh Thù nói, Kiều Vũ tút tút... Cúp điện thoại.

Minh Thù nghĩ đến ăn, chậm rì rì đứng lên thay quần áo ra ngoài.

Phòng làm việc của Kiều Vũ ở một thành cổ tương đối hẻo lánh, Kiều Vũ nói ở đây hơi có chút linh cảm.

Minh Thù lái xe đến gần phòng làm việc, thấy bên cạnh có bán đồ ăn nấn ná chạy tới mua vài túi.

Người ở phòng làm việc của Kiều Vũ không nhiều lắm, Minh Thù là người mẫu đặc biệt của phòng làm việc, mọi người đều quen biết cô nên nhiệt tình chào hỏi:

"Tiểu Mãn tới."

"Tiểu Mãn, Kiều ca ở studio chờ em đấy."

Minh Thù chào hỏi đi vào, phát hiện phòng làm việc có không ít mèo: "Mọi người nuôi nhiều mèo như vậy?"

Lần trước đến hình như không như thế.

Một cô gái tóc ngắn quay đầu lại giải thích: "Không phải, đây là mèo hoang xung quanh đây, gần đây chúng tôi cho chúng nó ăn, có thể là cho ăn quen miệng. Hiện giờ, phòng làm việc vừa mở cửa, chúng nó đã tới."

"À."

Đa phần phòng làm việc của Kiều Vũ là Hán phục cải tiến, cũng có Hán phục chánh tông, loại trang phục này khá kén người mua, Kiều Vũ còn bán đặc biệt đắt, nhưng thần kỳ là bán không tệ.

Mọi người trong phòng làm việc nói là có người mẫu nổi tiếng như nguyên chủ làm gia tăng giá trị.

Minh Thù bị nhiếp ảnh gia xoay tới xoay lui, mặc váy được cải tiến tiên khí phiêu phiêu, sương mờ mông lung, giống như mỹ nhân từ cổ đại đi ra.

"Tiểu Mãn là mỹ nhân nóng bỏng nên chụp thế nào cũng ăn ảnh."

Nhiếp ảnh gia cho mọi người nghỉ ngơi, còn không quên khen Minh Thù:

"Mỗi lần chọn đồ, tôi đều đặc biệt bối rối không biết nên để chỗ nào mới tốt."

"Cho nên các người đều để lên hết ư?" Minh Thù lẳng lặng nói tiếp.

"Ha ha, mỗi lần Kiều ca bối rối như vậy liền vung tay để toàn bộ lên."

Kiều phá sản ở bên cạnh buồn bực xen vào: "Em không biết, mỗi lần tung hàng mới, có bao nhiêu người cướp đồ."

"Em có nên hỏi anh phí lưu lượng và phí tuyên truyền không?"

"Này tiểu Mãn, người yêu cũ cũng không cần nói loại tổn thương lòng người này."

"Không dám, loại chuyên hố tình nhân như anh, em vẫn nên từ bỏ." Thiếu chút nữa Minh Thù liếc mắt xem thường.

Ai là người yêu cũ của anh?

"Ha ha."

Người phòng làm việc thấy Kiều Vũ đùa giỡn như vậy cũng không trách, không ai hỏi đến cùng, dù sao hai người này quan hệ tốt đến mức có thể mặc chung một cái quần.

Còn có người nghe nói Kiều ca và tiểu Mãn là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã là anh em thân thiết.

"Ai bảo tiểu Mãn đẹp như vậy, nếu anh là đàn ông đã sớm theo đuổi."

"Thôi đi, anh là đàn ông tiểu Mãn cũng chướng mắt anh..."

Lúc phòng làm việc giải lao, mọi người đều tự do vui đùa, bầu không khí cực kỳ hòa hợp.

"Miao... Miao..."

Mèo con đi tới bên chân Minh Thù, cọ cọ váy cô lấy lòng rồi nhìn con cá khô nhỏ trong tay cô.

Minh Thù: "..."

Đây là cá khô nhỏ của ta!

"Miao miao!" Mèo con kêu tội nghiệp.

Minh Thù rối rắm một lúc lâu, bất đắc dĩ ném cho nó một con cá khô nhỏ.

"Này, lát nữa chúng ta chụp ngoại cảnh, tiểu Mãn ôm con mèo này đi."

Nhiếp ảnh gia đột nhiên có ý tưởng mới.

Minh Thù: "..."

Chỉ sợ ngươi cũng mơ ước cá khô nhỏ của trẫm!

Vùng phụ cận ngoại cảnh được xây dựng đường phố phong cách cổ xưa, nhiếp ảnh gia để Minh Thù tùy ý đi, dù sao chụp thế nào cũng đẹp mắt.

Nhưng thời điểm chụp mèo có chút phiền phức, mèo con không nghe lời, luôn chạy loạn.

Thời điểm Minh Thù bắt mèo, một túi cá khô nhỏ rơi xuống đất.

Mèo con và Minh Thù đồng thời nhìn cá khô nhỏ, một mỹ nhân tiên khí phiêu phiêu, một mèo nhỏ đáng yêu đến bùng nổ đều ngừng lại, bầu không khí đột nhiên trở nên đông cứng.

Nhiếp ảnh gia nắm lấy thời cơ chụp một hồi.

Minh Thù chân dài bước hai bước liền nhặt cá khô nhỏ lên.

"Miao miao!"

Mèo con ấm ức móng vuốt túm váy Minh Thù.

Minh Thù hơi khom người đối diện với mèo con, khóe môi hơi nhếch lên:

"Không cho."

Đây là cá khô nhỏ của trẫm!

Đôi mắt nhiếp ảnh gia sáng ngời lại chụp một lúc, ảnh chụp không cần đẹp, nhiếp ảnh gia xem trọng là được, nhân vật chụp ảnh cùng cảnh sắc thể hiện ra loại nghệ thuật này cũng rất quan trọng.

Sau khi kết thúc công việc, nhiếp ảnh gia ngay cả cơm cũng không ăn, như nhặt được bảo vật chạy về phòng làm việc xuất ra toàn bộ ảnh chụp buổi chiều.

Cố ý chọn vài tấm ảnh có chụp với mèo, chỉnh sửa một chút, đăng trên weibo.

Phòng làm việc Kiều Vũ: @MãnNguyệt cá khô nhỏ dẫn đến chiến tranh.

[Ảnh] [Ảnh] [Ảnh] [Ảnh].

[Trời ạ, Mãn Nguyệt đại đại của ta ra ảnh mới, liếm màn hình.]

[Mỗi một tấm đều thật lớn, mèo và Mãn Nguyệt đại đại ở chung thật đáng yêu, không được, ta muốn cong.]

[Mẹ hỏi ta, tại sao muốn canh giữ ở dưới phòng làm việc phục trang cướp ảnh nữ thần, thuận tiện còn ôm mèo về. Ta có thể làm sao, ta cũng rất tuyệt vọng! Chỉ ở đây mới có ảnh!"]

[Người đẹp như nữ thần cũng quá không chuyên nghiệp.]

Đương nhiên cách nói này được đại đa số người tán thành, mỹ nhân khác ước gì nổi tiếng nhiều một chút.

Muốn ảnh nữ thần nhà bọn họ chỉ có thể canh giữ ở phía dưới phòng làm việc bán quần áo, bọn họ có thể làm sao?

Bọn họ cũng rất tuyệt vọng!