Hứa Du Nhiên ở cửa phòng riêng gặp phải Trần Thiệu Ninh.
Trần Thiệu Ninh cúi thấp đầu, hỏi cô ta: "Thấy Hạ Tiểu Lê không?"
Có thể lo lắng Hứa Du Nhiên không biết Hạ Tiểu Lê, hắn đổi cách nói: "Thấy nữ sinh vừa rồi theo tôi không?"
Hứa Du Nhiên lắc đầu.
Trần Thiệu Ninh nhíu mày, sắc mặt càng ngày càng khó coi, thân thể dường như cũng đứng không vững.
"Anh không sao chứ?" Hứa Du Nhiên đỡ lấy Trần Thiệu Ninh.
Trần Thiệu Ninh đẩy cô ta ra gọi điện thoại, lại phát hiện di động tắt máy.
"Không phải là anh không thoải mái sao? Tôi đưa anh đi bệnh viện?"
Hứa Du Nhiên biết thân thể Trần Thiệu Ninh không tốt không thể uống rượu, vừa uống rượu sẽ xảy ra chuyện.
Mà tình huống hiện tại cô ta cũng biết, đây là cơ hội duy nhất để tiếp xúc với Trần Thiệu Ninh.
Cho nên cô ta mới vây Hạ Tiểu Lê trong nhà vệ sinh.
Trần Thiệu Ninh cảm giác rất khó chịu, hắn muốn tìm Hạ Tiểu Lê, nhưng mà xung quanh người đến người đi, di động không bật được. Hắn muốn đẩy người phụ nữ đang dìu hắn, nhưng thân thể lại không có chút sức lực nào.
Chỉ có thể bị Hứa Du Nhiên dìu đi.
"Trần... Thiếu."
Kiều Vũ ẻo lả như một làn khói xông đến, đẩy Hứa Du Nhiên ra lôi kéo hắn đi: "Đi với tôi."
"Này, anh làm gì không thấy anh ấy không khỏe sao?" Hứa Du Nhiên ngăn cản Kiều Vũ.
Dường như lúc này, Kiều Vũ mới phát hiện sắc mặt Trần Thiệu Ninh không tốt, hắn và Trần Thiệu Ninh không phải rất thân thiết nhưng hắn cũng nghe người trong giới nói qua, thân thể Trần Thiệu Ninh hình như không tốt lắm.
Hắn nhức đầu vậy phải làm sao?
Trần Thiệu Ninh cũng không muốn đi cùng Hứa Du Nhiên, Kiều Vũ tới vừa lúc: "Phiền đưa tôi xuống dưới."
"Thế nhưng..."
Kiều Vũ tiếp tục vò đầu: "Anh, anh đợi chút."
Kiều Vũ lấy di động gọi cho Minh Thù.
"Tiểu Mãn, Trần... Thiếu hình như thân thể khó chịu, không tới được."
"Hạ Tiểu Lê là ai? Em mới vào nhà vệ sinh, sao lại nhận loạn người... Này..." Kiều Vũ còn chưa nói xong, điện thoại đã bị người cướp đi.
Hứa Du Nhiên vừa nghe tên Hạ Tiểu Lê, sắc mặt tái đi, tay xuôi bên người hung hăng siết chặt.
"Alo, tôi là Trần Thiệu Ninh, Hạ Tiểu Lê làm sao?"
Không biết Minh Thù ở bên kia nói gì đó, Trần Thiệu Ninh cúp điện thoại, cố nén khó chịu trực tiếp đi đến nhà vệ sinh bên kia.
Lúc này bên ngoài nhà vệ sinh đứng không ít người, đều là cùng Kiều Vũ sang đây xem náo nhiệt.
"Oa, thật đúng là tới..."
"Tiểu Mãn trâu bò!"
Minh Thù từ phía trong đi ra, Trần Thiệu Ninh có chút ấn tượng với gương mặt của Minh Thù:
"Hạ Tiểu Lê đâu?"
Mọi người trợn mắt há mồm.
Không phải là Tiểu Mãn hẹn Trần Thiệu Ninh sao?
Hạ Tiểu Lê là ai ai?
"Bên trong." Minh Thù hất cằm.
Trần Thiệu Ninh trực tiếp vọt vào.
Minh Thù mím môi nhìn quần chúng đang tụ tập hóng chuyện: "Các người nhìn cái gì, chưa thấy qua Lôi Phong làm chuyện tốt giấu tên à?"
"Phụt..."
Cái này gọi là làm chuyện tốt không để lại tên sao?
Hiện tại chỉ còn kém cả thế giới đều biết.
"Quay về đi, đừng ảnh hưởng người ta."
Minh Thù phất tay, ánh mắt đảo qua phương hướng Trần Thiệu Ninh đi tới.
Hứa Du Nhiên đứng cách đó không xa, lúc này nhìn sang đây, Minh Thù cho Kiều Vũ dẫn người về trước cô đi qua chỗ Hứa Du Nhiên.
Cô kéo Hứa Du nhiên, đến phòng riêng đang mở cửa không có ai.
"Tô Mãn, cô làm gì thế!"
Hưa Du Nhiên lấy lại tinh thần, cô ta đã bị Minh Thù lôi vào phòng riêng.
"Thế nào? Không có một đêm đẹp với Trần Thiệu Ninh, có phải rất khó chịu hay không?"
Minh Thù dựa cửa, ánh mắt mỉm cười nhìn cô ta.
Hứa Du Nhiên luống cuống: "Không hiểu cô đang nói gì. Tránh ra, tôi phải đi về."
Nếu như mới vừa rồi còn chưa xác định, vậy bây giờ có thể xác định là Minh Thù phá hư chuyện tốt của cô ta.
Minh Thù dễ nói chuyện, mặt đầy hàm ý: "Ừ, chờ tôi đánh cô xong, cô có thể đi."
Hứa Du Nhiên trọn tròng mát dường như không tin vào tai mình.
Không có giá trị thù hận thì làm sao?
Đánh một trận là được.
Giá trị thù hận thiếu thì làm sao?
Tiếp tục đánh, đánh tới khi nào đủ mới thôi.
Trên đường Minh Thù trở về, Kiều Vũ như uống say hung hăng hỏi cô Trần Thiệu Ninh, không biết còn tưởng hắn đơn phương Trần Thiệu Ninh.
"Em chỉ truyền lời, ai bảo anh gọi nhiều người như vậy đến xem em?"
Minh Thù ăn trái cây Kiều Vũ đưa qua.
"Bọn họ không phải là nghĩ đến em muốn tỏ tình sao?"
Kiều Vũ phiền muộn: "Ai biết em đi làm chuyện tốt, em quen với Trần Thiệu Ninh khi nào vậy?"
Cùng là một giới, liền phân chia rất nhiều đoàn thể nhỏ.
Đoàn thể của Kiều Vũ cùng nhóm người kia của Trần Thiệu Ninh không phải chung một nhóm, nhìn thấy cũng chỉ chào hỏi xã giao.
Huống hồ Trần gia... Cũng không phải ai cũng so được.
"Không quen."
"Không quen em còn giúp hắn, em sẽ không thật sự coi trọng hắn chứ?"
Với vẻ điển trai của Trần Thiệu Ninh, Kiều Vũ rất lo lắng.
"Cô bé nhà người ta bị một người bắt nạt ở nhà vệ sinh, rất đáng thương. Trẫm là vì muốn chọc tức Hứa Du Nhiên."
Kiều Vũ líu ríu nói nửa ngày, cuối cùng mới nhớ đến chính sự.
"Anh muốn tham gia thi đấu nhà thiết kế mới, đến lúc đó em làm người mẫu cho anh được không?" Kiều Vũ mặt tươi như hoa.
"Không đi."
"Tiểu Mãn..."
Kiều Vũ kéo tay áo Minh Thù: "Quần áo của anh đều là chuyên thiết kế cho em, chỉ có em mặc mới có ý nghĩa. Em không đến, anh khẳng định không thắng được."
"Anh không sợ mẹ em đánh chết anh sao?"
"Thi một chút thôi mà, lên sân khấu đi hai vòng, cô sẽ không tuyệt tình như vậy đâu."
Kiều Vũ cười hì hì: "Hơn nữa cuộc tranh tài này chắc cô cũng không quan tâm."
Minh Thù vô tình bổ một đao: "Anh đã quên em có một anh họ am hiểu đâm thọc sao?"
Lông mi Kiều Vũ run lên: "Tiểu Mãn, đời trước em đoạt vợ của anh ta sao?"
Minh Thù suy nghĩ sâu xa: "Em cũng hoài nghi."
Tuy người anh họ này rất thích đâm thọc, nhưng cũng may có lúc cũng giúp đỡ, còn chưa phải hồ đồ.
"Anh mặc kệ, dù sao em phải tới làm người mẫu cho anh, nếu không sao anh có thể chấn nhiếp thiên hạ (*)."
"Tìm một người đẹp làm người mẫu cho anh, anh cũng không sợ bị chê cười."
Người mẫu người ta dù cho không phải siêu mẫu thì cũng là xuất thân chuyên nghiệp.
Trẫm chính là một người đẹp, còn là một bông hoa tuyệt sắc.
"Có thể mời một người đẹp giá trị con người cao như em, không biết bao nhiêu người ước ao."
Kiều Vũ có chút đắc ý: "Bọn họ thì biết cái gì."
Kiều Vũ xuất ra đòn sát thủ: "Như vậy, em tới hỗ trợ anh mời em ăn tiệc lớn!"
"Đi."
Có tiệc lớn ăn, cái gì cũng dễ nói.
Kiều Vũ đưa Minh Thù đến tận nhà, hình như hắn còn có việc nên không vào.
Minh Thù một mình lên cầu thang, kết quả phát hiện có một pho tượng to đùng đứng trước cửa chính.
Mẹ ơi!
Muốn hù chết trẫm để kế thừa đồ ăn vặt của trẫm sao?
"Giang tiên sinh hơn nửa đêm không về nhà, ngồi xổm trước cửa nhà một cô gái xinh đẹp, là muốn làm gì?"
Đoán chừng Giang Vọng đợi rất lâu: "Gặp Tô tiểu thư thật vất vả, sau này tôi có nên hẹn trước không?"
Minh Thù bước lên mấy bậc thang cuối cùng đứng trước mặt Giang Vọng, mím môi cười:
"Cũng được."
Cũng được cái đầu cô.
Có muốn vả mặt hay không.
Giang Vọng hít sâu một hơi, không tính toán với mục tiêu nhiệm vụ bệnh thần kinh, thiên tài phải rộng lượng.
"Tôi tới đón Bệ Hạ."
"Bán."
Giang Vọng bình tĩnh nói: "Lúc tôi vừa tới thấy Bệ Hạ trên cửa sổ."