Ngày hôm sau hệ thống đã cập nhật xong. Khô Lâu kêu rên nhân duyên giữa hắn và Hộ Hoa Linh không giải được, bởi vì sợi nhân duyên mà bọn họ có được không giống với sợi nhân duyên sau khi được cập nhật.
Sợi nhân duyên này dù có kéo đầu heo đến thành thân cũng được nhưng lại không thể giải trừ, trừ phi xoá tài khoản.
Khô Lâu rất tuyệt vọng, dưới sự đả kích của bang chúng Đệ Nhất Lâu, hắn quyết định đi nhảy hồ để tỉnh táo một chút.
[Chat mật] Tây Tử Lâm: Ngươi... còn giận phải không?
[Chat mật] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Đang bận giữ vững bảo tọa đệ nhất giàu có của ta, không rảnh để ý ngươi, đừng nói chuyện với ta.
[Chat mật] Tây Tử Lâm: Ta sai rồi, ngươi đừng nóng giận, mở cửa cho ta đi.
[Chat mật] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Đợi ở bên ngoài đi.
Minh Thù tắt trò chuyện riêng rồi liếc mắt nhìn về phía cửa, tiếp tục kiếm tiền.
Còn có rất nhiều đồ ăn vặt đang chờ trẫm đi mua về nhà sủng hạnh.
-
Đùng…
Bỗng nhiên có tiếng vọng lại từ bên ngoài cửa, Minh Thù tay hơi run, tên thô lỗ đó đã bị quái bên trong đánh chết.
Bên ngoài không ngừng có thanh âm vang lên, Minh Thù nghe hơi không đúng bèn buông lap top xuống, nhanh chóng kéo cửa ra.
Trong hành lang, laptop rơi trên mặt đất, màn hình vỡ vụn. Bên cạnh là hai bóng người quấn lấy nhau, khuôn mặt Liễu Nhan dữ tợn đè lên Thư Lâm. Cô ta cầm trong tay một con dao, mũi dao đối diện ngực Thư Lâm.
Minh Thù đi ra, Liễu Nhan vừa nghiêng đầu, hung tợn nhìn cô chằm chằm.
"Lan Chỉ!"
Khóe môi Minh Thù cong lên, giọng nói mang ý cười, dường như không thấy được cảnh trước mặt: "Liễu Nhan, kẻ giết người tìm đến tận cửa tôi rồi, tại sao không đến cục cảnh sát giết?"
Liễu Nhan buông Thư Lâm ra, dùng dằng đứng lên. Con dao nhỏ đâm về phía Minh Thù.
"Tôi giết cô."
Liễu Nhan điên cuồng kêu to, cô muốn giết cô gái này. Cô ta hủy đi tất cả của cô, rõ ràng cô có thể rất hạnh phúc đến hết đời. Đều là cô ta, là cô gái đáng hận này, là cô ta đã hủy hoại cô, giết cô ta, giết cô ta!
Nhưng Minh Thù đã đưa tay lên nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Liễu Nhan, dao nhỏ không còn cách nào tiến thêm một bước.
"Giết người của tôi, đều sẽ phải hối hận." Minh Thù nhìn thẳng vào mắt cô ta, ngay sau đó Liễu Nhan bị vật ngã trên mặt đất.
Dao trong tay Liễu Nhan bị Minh Thù đá văng ra. Liễu Nhan mất đi dao nhỏ, không giữ chút hình tượng nào kêu to lên.
"Lan Chỉ cô là tiện nhân, tôi muốn giết cô! Cô dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy, dựa vào cái gì! Tôi chỉ muốn ở bên cạnh anh ấy, vì sao cô lại đối xử với tôi như vậy."
Minh Thù cười khẽ, cô cúi người nói bên tai cô ta: "Không tại sao cả, chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ mà thôi."
Liễu Nhan nghe không hiểu, trong ánh mắt điên cuồng hiện lên một tia khó hiểu.
Nhưng thật là đáng hận.
Chỉ là cô muốn ở cạnh Tiêu Cảnh Hàn, cô có lỗi gì.
[Điểm thù hận Liễu Nhan đã đầy]
Minh Thù chép miệng một tiếng, đánh cho Liễu Nhan hôn mê rồi quay người nhìn Thư Lâm.
Thư Lâm nằm trên mặt đất, sắc mặt hắn hơi tái nhợt, nhìn qua dường như bị sợ hãi. Tay hắn nắm lấy bả vai, đầu ngón tay có máu chảy ra, nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi trắng.
Minh Thù đỡ hắn dậy: "Đau không?"
"Đau..." Bờ môi Thư Lâm run rẩy, đôi mắt trong chốc lát phủ đầy sương mù.
"Đáng đời." Tự làm tự chịu, cô hoàn toàn không tin hắn không có năng lực phản kháng.
Bản thân hắn muốn bị đâm, cô cũng ngăn không được.
Minh Thù đưa người vào nhà, sau đó mới gọi điện thoại báo cảnh sát. Cảnh sát tới rất nhanh, trong camera có ghi lại cảnh Liễu Nhan mang theo dao từ trong thang máy đi tới, thấy Thư Lâm liền không nói gì đã đâm ra. Lần đầu Thư Lâm dùng laptop đỡ lại nhưng laptop đã nhanh chóng rơi xuống đất, lần thứ hai cô ta đã đâm vào cánh tay Thư Lâm.
Liễu Nhan bị tạm giữ vì lý do hình sự nhưng không đợi Liễu Nhan nói ra điều gì, cô đã nổi điên rồi.
Minh Thù nghe nói Cát Thần Hạo đón Liễu Nhan đi nhưng sau đó cô cũng không còn gặp Liễu Nhan và Cát Thần Hạo nữa.
Bệnh viện.
"Chỗ này có để lại sẹo không?" Thư Lâm nhìn miếng băng trên cánh tay, thắc mắc hỏi Minh Thù đang ở bên cạnh: "Tôi không muốn để lại sẹo, thật xấu xí."
"Tôi cảm thấy rất đẹp."
"Đẹp chỗ nào?"
"Anh cảm thấy không đẹp thì tôi lại cảm thấy đẹp." Cho cậu tức chết.
Thư Lâm: "..." Chỉ thích đối đầu với lão tử!
Nếu không phải là người thần kinh này không cho hắn vào trong thì làm sao hắn bị đâm được, rõ ràng đều là do cô sai, còn không đối tốt với mình một chút.
"Lan Chỉ."
Minh Thù nheo mắt nhìn về phía hắn, lần đầu tiên tiểu yêu tinh này gọi tên cô.
Thư Lâm xoay một cái, lấy ra một chiếc hộp ở dưới chăn, ánh mắt của hắn chợt nghiêm túc: "Từ nay về sau tôi chỉ chiều chuộng và yêu em, chỉ đối tốt với em, sẽ mua cho em đồ ăn vặt, em bằng lòng lấy tôi chứ?"
Trong hộp là một chiếc nhẫn kim cương.
Rất chói lóa.
Minh Thù nhìn chằm chằm nhẫn kim cương một lúc lâu, nhìn tỉ mỉ một lúc, lát sau mới nhận lấy: "Kim cương lớn như vậy, bán đi chắc có thể mua rất nhiều đồ ăn vặt."
Một Thư Lâm đang vui bởi vì Minh Thù nhận nhẫn kim cương: "..."
Trong mắt cô ngoại trừ đồ ăn vặt, còn có cái gì?
Đó là nhẫn kim cương, không phải thứ khác.
Dĩ nhiên cô muốn cầm đi đổi tiền mua đồ ăn vặt.
Lão tử điên rồi hay sao? Cầu cái gì hôn chứ!
Không cầu hôn nữa!
"Trả lại cho tôi." Mặt Thư Lâm tối sầm muốn cướp nhẫn kim cương về lại.
Minh Thù lui về phía sau, cười khanh khách nói: "Anh bạn Thư Lâm, thứ gì đó đã tặng thì làm gì lấy về lại được."
"Cô trả lại cho tôi." Thư Lâm nghiêng người qua cướp lại: "Tôi không cầu hôn cô nữa, cơ bản cô... cô..."
Thư Lâm đột nhiên đỏ mắt cứ như sắp khóc. Trong lòng Minh Thù nói không nên lời, kiểu nhân vật này hắn duy trì được thật sự cũng rất vất vả.
Minh Thù thở dài, coi như là thương cảm hắn cực khổ.
Cô trả lại nhẫn kim cương cho hắn.
Thư Lâm cầm nhẫn kim cương, trong lòng có bao điều uất ức. Đòi cô trả thì cô liền trả, cô bị thần kinh sao?
Giận quá đi.
Giận đến muốn khóc.
Con người này bị bệnh gì không biết, động một chút là khóc.
Thanh danh một đời của lão tử cứ như vậy mà bị hủy.
"Nè."
Minh Thù đưa tay đưa đến trước mặt hắn.
Thư Lâm liếc mắt nhìn, tiếng thút thít càng to hơn: "Làm gì vậy."
Minh Thù cười một tiếng, chuẩn bị thu tay về thì Thư Lâm níu lại ngay, nhanh chóng đeo chiếc nhẫn vào cho cô: "Hừ."
Minh Thù: "..."
Chiếc nhẫn vừa khít, vòng bên trong chiếc nhẫn có chữ cái viết tắt in hoa tên cô, rõ ràng là hắn đặt làm.
Minh Thù đột nhiên đi đến, cười hỏi: "Mua nhẫn kim cương rồi anh còn có tiền không?"
"Tôi có thể kiếm." Thư Lâm hừ hừ: "Cô không đói được đâu."
"Thật sao, vậy anh cũng lợi hại đấy. Trước kia sao tôi không phát hiện được anh biết kiếm tiền nhỉ."
Thư Lâm nghẹn họng, ánh mắt hắn dời về nơi khác, một lát sau mới nặn ra được một câu: "Cho tới bây giờ cô chưa từng thật sự muốn hiểu về tôi, làm sao biết tôi có thể kiếm tiền hay không."
"Tôi hiểu anh nhiều hơn anh tưởng đấy.” Minh Thù xoa đầu Thư Lâm như vuốt ve đầu chó con, nụ cười ôn hòa.
Trong lòng Thư Lâm hơi hồi hộp.
Ngón tay Minh Thù lần theo mặt hắn, đặt lên trên bờ môi, nhẹ nhàng cọ cọ một chút, cô kề sát vào nói: "Sau này nếu giả chết thì nhớ giấu kỹ cái đuôi nhỏ. Để tôi nhìn thấy nữa thì tôi cũng không biết có giúp anh chặt nó đi không đấy."
Thư Lâm nghĩ đến chuyện lần trước chính mình đánh Tiêu Cảnh Hàn bị thương nghiêm trọng còn ôm cánh tay cô khóc, cả việc để cho Liễu Nhan làm mình bị thương... chắc cô nói những chuyện này nhỉ?
Thư Lâm hơi tuyệt vọng nhắm mắt lại, hắn sợ cảm xúc trong mắt mình bị cô nhìn ra. Chuyện mình giả ngây ngô, có quỳ xuống cũng không thể thừa nhận.
Hắn cảm thấy tay Minh Thù rời khỏi môi hắn, không khí lạnh lẽo trước mặt tràn vào.
Cô gái cười chúm chím nói: "Tôi không hôn anh, anh nhắm mắt làm gì chứ."