Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 403: Chuyển Phát Nhanh Âm Dương (9)



"Chuyện đó..." Linh Yển đi rồi Tô Đồng mới yếu ớt nói:

"Nếu như hắn thật sự muốn ăn tôi, cô thật sự muốn hiến tế tôi sao?"

Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào khiến cho nữ quỷ như cô dường như phát ra ánh sáng thuần khiết, cô nhướng mày cười khẽ: "Cô đoán xem."

Tô Đồng hoàn toàn không muốn đoán.

Cô không thể trêu vào con quỷ này, đột nhiên phát hiện lệ quỷ có khuôn mặt đáng ghét này lại đáng yêu hơn cả cô.

"Em gái, em đã ngủ chưa?"

Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng của Tô Nhu.

Tô Đồng vội đáp một tiếng: "Vẫn chưa đâu chị."

Tô Nhu mở cửa đi vào, ánh mắt đảo qua phòng cô: "Vừa rồi hình như chị nghe phòng em có tiếng động, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Tô Đồng nói mình thấy ác mộng nên Tô Nhu làm bộ nói vài câu quan tâm rồi rời phòng.

Minh Thù nháy mắt Tiểu Hồng, Tiểu Hồng hiểu ngay. Hai con quỷ một trước một sau bay bên ngoài phòng Tô Đồng.

"Các cô... định làm gì?"

"Bây giờ là lúc vạn quỷ cuồng hoan, không liên quan đến cô, ngủ đi." Minh Thù nói rất dịu dàng.

Tô Đồng nuốt một ngụm nước bọt, cũng không dám hỏi vạn quỷ cuồng hoan gì đó, kéo chăn tự ru mình ngủ.

"Đại nhân, chúng tôi làm gì đây? Hù dọa cô ta hay là thế nào?" Tiểu Hồng hưng phấn hỏi Minh Thù, quỷ thích nhất là dọa người.

"Có chút sự cầu tiến được không?” Minh Thù bay về hướng Tô Nhu:

"Đánh cô ta."

"Hả?"

Đánh cô ta thì sẽ có sự cầu tiến sao?

Nhưng đại nhân nói thì sẽ không sai, vậy thì đánh cô ta.

Tô Nhu mới vừa nằm xuống thì ngọn nến trắng trong gian phòng đột nhiên tí tách lóe lên một chút, tiếp sau đó thì tối sầm lại, một luồng khí lạnh lặng yên lan tỏa khắp gian phòng.

Tô Nhu đưa tay lấy ra từ dưới gối mấy lá bùa cầm trong tay, cảnh giác trông chừng bốn phía.

Một cái bóng đột ngột xuất hiện ở trước mặt cô ta. Lá bùa của cô ta chưa đánh ra thì bóng dáng đỏ kia đã hiện ra. Cả người cô ta bị một luồng sức mạnh kéo từ trên giường xuống dưới, ngã trên mặt đất.

Cô ta chật vật ngẩng đầu, thấy rõ người đứng ở trước mặt mình.

Là một thiếu nữ rất xinh đẹp.

Mặt hiện vẻ cười nhàn nhạt, đứng dưới ánh sáng le lói không hề giống với những con quỷ khác. Trên người cô ta không có âm hàn và quỷ dị, dường như giống một người bình thường... lại dường như không phải người.

Tô Nhu cắn răng: "Các ngươi muốn làm gì? Tôi không hề trêu chọc các ngươi, sao cứ theo tôi vậy!"

Tiện nhân Tô Đồng kia giờ đây cũng không có bùa hộ mệnh bảo hộ, những con quỷ này không bám theo cô ta mà đến bám lấy mình làm gì chứ.

"Quà gặp mặt." Thiếu nữ khẽ mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi như lông chim bay qua mặt hồ.

Trong lòng Tô Nhu đầy thắc mắc, quà gặp mặt gì chứ?

Cô ta nắm chặt trong tay lá bùa, chỉ cần Minh Thù tới gần, cô ta có thể dán lá bùa lên trên người cô.

Tiểu Hồng bay tới từ phía sau, mông đặt trên người Tô Nhu. Tô Nhu cảm giác trên người mình đột nhiên có thêm một tảng đá vừa lạnh vừa nặng.

Tô Nhu dường như lại trở về trước lúc trùng sinh, cô cũng bị mấy thứ này bám lấy như vậy.

Minh Thù cất bước đi qua: "Nhớ tên của tôi là An Ca nhé."

An Ca...

Tên này dường như cô từng được nghe.

Tô Nhu cố gắng nhớ lại nhưng vì thân thể quá lạnh, giống như cả người đều đang ở trong hầm băng nên cô hoàn toàn không tài nào suy nghĩ được.

"A..."

Tô Nhu bị đau, không quan tâm được đến những tâm tình kỳ lạ đó, cô ta hung tợn trừng mắt nhìn những người trước mặt. Nếu ánh mắt có thể giết người, e là Minh Thù đã bị cô ta đâm thành cái sàng lọc.

Tiểu Hồng không có đất dụng võ, chỉ có thể nhìn Minh Thù đánh Tô Nhu.

Bùa trong tay Tô Nhu căn bản không có tác dụng gì đối với Minh Thù. Minh Thù giơ tay lên nó liền bị hủy đi, cô đè Tô Nhu xuống đánh một trận no đòn.

"Có tức giận hay không?" Minh Thù kéo mặt Tô Nhu lộ ra:

"Tức giận là tốt rồi, về sau ta sẽ thường xuyên đến đánh ngươi. Ngươi nhất định phải hận ta, như vậy ngươi càng ngày sẽ càng xinh đẹp."

Tròng mắt Tô Nhu dường như sắp rớt ra ngoài.

Nói chung chẳng thể nào hiểu được, vì sao Minh Thù đánh mình, còn nói khoác để lại tên mà không biết ngượng, tuyên bố phải để cho mình hận cô.

Bây giờ quỷ đều hống hách như vậy sao?

[...] Thủ đoạn kiếm điểm thù hận của ký chủ trước giờ luôn thô bạo, vì sao cách của nó lại không được, ký chủ chẳng có chút tinh thần đoàn đội gì cả.

Hài Hòa Hiệu rất phiền muộn.

Chủ ý kiên nhẫn phát huy tinh thần đoàn đội: [Ký chủ, hay là người đánh trên mặt cô ta, đánh thành đầu heo. Nữ nhi đều thích cái đẹp, như vậy cô ta sẽ hận người hơn.]

Minh Thù ung dung đứng lên, lấy ra một chiếc bánh bao: "Ta đánh người không đánh vào mặt, nhìn là không nuốt nổi."

[...]

Không phải ngươi đối diện với thi thể cũng có thể nuốt nổi sao, mượn cớ!

Chủ ý tồi của Hài Hòa Hiệu lần nữa bị phản bác.

-

Buổi sáng Tô Nhu mang theo đôi mắt gấu trúc đi ra, toàn thân đau nhức cứ như bị xe cán qua vậy. Ánh mắt cô ta đảo qua phòng khách, liếc mắt liền thấy Minh Thù và Tiểu Hồng đang chiếm lấy ghế sofa nhà mình, sắc mặt cô ta méo xệch, hai con quỷ này thật đúng là hống hách.

Cô ta nhìn về phía mẹ Tô, biểu cảm mẹ Tô bình thường, rõ ràng không nhìn thấy được hai con quỷ này.

Còn Tô Đồng thỉnh thoảng cũng liếc nhìn về phía bọn họ, em ấy có thể nhìn thấy bọn họ sao?

Thần sắc Tô Nhu biến hóa khó lường. Tiện nhân Tô Đồng kia lại không sợ bọn họ, cho nên bọn họ và Tô Đồng là một phe?

"Mẹ Tô, con không ăn điểm tâm." Tô Nhu cầm túi xách đi ra ngoài, cô ta phải đi tìm người xử lý hai con quỷ này mới được.

Mẹ Tô đáp lại một tiếng rồi bảo cô ta mang theo bữa sáng trên bàn, Tô Nhu liếc mắt nhìn nhưng không đi qua mà lao nhanh ra khỏi cửa phòng.

Thang máy đang ở phía trên cùng, Tô Nhu chờ một lúc cũng không thấy xuống nên đã đi xuống từ chỗ cầu thang bộ.

"Chào buổi sáng."

Tô Nhu suýt chút nữa hụt hơi. Quỷ ngồi ở phong khách lúc nãy giờ đang dựa vào cửa lớn chung cư, cười tủm tỉm chào hỏi cô, toàn thân Tô Nhu lạnh cứng.

Rõ ràng là cười nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo không gì sánh được, cảm giác này còn đáng sợ hơn so với lúc cô nhìn thấy những con quỷ kia ở kiếp trước.

"Chạy nhanh như vậy làm gì, hôm nay tôi không đánh cô." Trẫm chưa ăn điểm tâm, không còn sức đánh ngươi.

Tô Nhu nhìn ánh nắng bên ngoài, cắn chặt răng chạy băng qua. Ánh nắng ấm áp chiếu lên người, xua tan chút lạnh lẽo.

Cô ta chạy xa một khoảng mới quay đầu lại nhìn, con quỷ kia không theo tới.

Tô Nhu gọi một chiếc xe rồi nói địa chỉ.

-

"Cám ơn thiên sư đại nhân."

"Không cần khách sáo, khoảng thời gian gần đây không nên để cho cô ấy đi đến nơi ít người hoặc là âm khí quá nặng."

"Được ạ."

Minh Thù tìm Thẩm Hàm Nguyệt đòi ăn xong trở về thì liền thấy Tạ Hồi đang được mẹ Tô tiễn ra một cách khách sáo. Hai người hàn huyên một hồi mẹ Tô mới tiễn vào thang máy.

Trong thang máy Tạ Hồi và Minh Thù mắt lớn trừng mắt nhỏ.

"Quỷ cũng cần đi thang máy sao?" Tạ Hồi lên tiếng trước, hơi kinh ngạc.

"Lười bay." Bay rất lãng phí thể lực.

"..."

Minh Thù đợi Tạ Hồi ra khỏi thang máy, chuẩn bị nhấn nút thang máy trở về thì một tay đột nhiên chắn ngay cửa thang máy, Tạ Hồi thò đầu vào hỏi với vẻ thăm dò: "Cô ở đây làm gì thế? Hay là có âm mưu gì vậy?"

"Có liên quan gì tới ngươi sao?"

"Tôi là thiên sư đấy!" Tạ Hồi ưỡn ngực lên: "Nghĩa vụ là giữ gìn an toàn, bảo vệ nhân loại ở nhân gian."

"Ha ha..." Sao ngươi không nói ngươi muốn đi giải cứu dải ngân hà, làm siêu anh hùng luôn đi?

"Cô cười cái gì." Tạ Hồi rất bất mãn:

"Không phải tới tra chuyện chuyển phát nhanh sao, cô tra xong rồi sao?"