Tiểu cô nương trắng như tuyết được người khác ôm chạy trên núi phủ đầy tuyết.
"Cha, chúng ta đi đâu đây?" Tiểu cô nương nhu mì đặt câu hỏi, tuyết trắng rơi xuống đọng lại trên hàng lông mi cong dài của nàng hóa thành hơi nước. Nàng khẽ run đôi mi làm tuyết rơi xuống đất.
Nam nhân trung niên đang ôm nàng thở dài: “Tiểu Ca, sau này con phải nghe lời, không được tùy hứng biết không?”
"Cha?"
Nam nhân trung niên ngẩng đầu nhìn về phía Tế Tư thần điện đã gần trong gang tấc, trong lòng vô cùng không nỡ bỏ nữ nhi của mình lại ở thần điện lạnh lẽo này, nhưng... không còn cách nào khác cả.
“Là An gia cô nương?” Có người đợi sẵn ở trong núi.
Người trung niên gật đầu, đặt tiểu cô nương xuống đất, thay áo trên người nàng bằng áo choàng: "Tiểu Ca nhớ kỹ, phải nghe lời cha mới có thể tới thăm con."
Tiểu cô nương nửa hiểu nửa không nhìn ông: "Cha không cần con nữa sao?"
Đôi mắt người trung niên chợt đỏ lên: "Cha sao có thể không cần con chứ, con ngoan nghe lời, cha mới có thể đến thăm con."
"Vì sao cha không cần con nữa? Là do An Ca không nghe lời sao?" An Ca cắn chặt môi muốn khóc:
"An Ca về sau sẽ không nghịch ngợm nữa. Cha đừng bỏ con lại, con sẽ cố gắng học thật giỏi, sẽ nghe lời cha, sẽ không chọc phá ca ca và cha nữa, cha đừng bỏ con lại nhé."
Người trung niên đã hạ quyết tâm đẩy An Ca ra, chắp tay chào người bên trên, sau đó quay lưng rời đi.
An Ca đuổi theo ở phía sau nhưng chân tay nàng nhỏ bé làm sao theo kịp, rất nhanh nàng đã không thấy bóng dáng cha mình đâu nữa.
Nàng ngã trên tuyết, khóc tới tan nát ruột gan.
Lúc An Ca được dẫn tới thần điện, nàng vẫn còn đang khóc, người bên cạnh không có cách nào dỗ được nàng.
"Bây giờ phải làm sao..."
"Để ầm ĩ đến tai Tế Tư thì chúng ta sao có thể đảm đương nổi."
"Bà cô của ta ơi, đừng khóc nữa, ngươi nhìn xem ở đây có rất nhiều đồ ăn ngon, còn rất thú vị nữa.”
Một đám thiếu niên thiếu nữ vây quanh An Ca dỗ dành nhưng chẳng có kết quả gì.
“Sao lại ầm ĩ vậy?”
Ngoài cửa, một nam nhân thân trắng như tuyết nhìn vào bên trong, đằng sau hắn là tuyết trắng mịt mùng, dường như là màu sắc duy nhất trong núi.
Những người ở đây không ai dám ngước mắt nhìn hắn, cúi đầu hành lễ.
"Tế Tư đại nhân."
"Là An gia đưa đến, chúng tôi không dỗ được nàng."
An Ca đột nhiên ngừng khóc, nghẹo đầu dò xét nam tử, nàng giãy xuống đất, chạy nhào tới người nam tử: "Ca ca, người thật là đẹp."
Bên trong nổi lên một trận khí lạnh, có người muốn lên trước kéo An Ca trở về.
"An Ca?"
Một người tiến lên, cung kính trả lời: "Vâng."
"Các người lui xuống đi."
Những người còn lại nhìn nhau không dám nói gì, lần lượt lui ra ngoài.
Người ấy ôm lấy An Ca, đặt nàng trên ghế trong phòng: "Ta tên Linh Yển, về sau là sư phụ ngươi, ngươi cần phải học làm sao để bảo vệ được Tây Sở."
An Ca lắc chân, giọng nói giòn tan: “Ca ca người thật là đẹp, so với ca ca của ta còn đẹp hơn.”
Linh Yển sửng sốt, một lúc lâu hắn thở dài, vẫn là còn quá nhỏ.
Từ ngày đó về sau, người của thần điện cũng biết Tế Tư của bọn họ thu nhận một đồ đệ. Tiểu đồ đệ An Ca xưa nay không gọi hắn là sư phụ, chỉ suốt ngày kêu ca ca, ăn ngủ đều dính lấy hắn.
Lúc ăn thì còn đỡ, lúc ngủ An Ca cũng bò lên giường của hắn, Tế Tư cũng chẳng biết phải làm gì.
"An Ca, ngươi không thể ngủ ở đây."
"Vì sao muội không thể ngủ ở đây?" An Ca ngây thơ vô tội nhìn hắn:
“Lúc dưới núi đều là ca ca ru muội ngủ.”
Linh Yển: "..."
Hắn thở dài: "Ngủ đi."
An Ca nằm trên chiếc giường lớn, mở to mắt nhìn Linh Yển: "Ca ca, nơi này của huynh lạnh quá."
"Ừ, ở đây là nơi cao nhất của Tây Sở, có thể nhìn thấy toàn bộ hoàng thành."
"Huynh trước đây đều ở một mình không thấy tẻ nhạt sao."
"Cũng tốt."
"Có phải muội từ nay về sau cũng không thể rời khỏi nơi này không?"
"Ừ." Linh Yển dừng một chút: "Mỗi năm đều có cơ hội được xuống núi."
"Ồ..." An Ca hiển nhiên cảm thấy mất mát:
"Nhưng muội rất muốn gặp cha với ca ca, cha nói nếu muội nghe lời thì có thể được gặp cha. Ca ca, muội sẽ nghe lời huynh."
Linh Yển xoay người đắp chăn cho nàng, sau đó ngồi một bên đọc sách.
An Ca nhìn hắn, đột nhiên vươn bàn tay bé nhỏ nắm lấy tay áo hắn: "Về sau muội sẽ chăm sóc ca ca."
Linh Yển ghé mắt nhìn nàng thở dài: "An Ca, trong lòng ngươi nên có là thiên hạ chúng sinh."
An Ca không hiểu: “Thiên hạ chúng sinh là cái gì?”
Linh Yển lắc đầu, xoa đầu nàng: "Ngủ đi."
-
An Ca là người được chọn làm Tế Tư tiếp theo, điều nàng cần học rất nhiều. Ngoại trừ mấy ngày mới tới Linh Uyển cho nàng thích ứng cuộc sống trên núi, về sau mỗi ngày đều phải học rất nhiều thứ.
An Ca thích chạy nhảy, nàng không thích ở lì một chỗ, thường là học được một lúc là không kiên nhẫn được.
Linh Yển đành phải bỏ thời gian tự mình dạy, trông coi nàng học xong mới cho nàng rời đi.
Thời gian này rất buồn tẻ, cũng không biết trôi qua bao lâu nhưng tính tình An Ca vẫn hết sức hoạt bát làm cho không khí của thần điện không còn lạnh lẽo.
Đến năm An Ca có thể xuống núi, Linh Yển lúc xuống núi đều mang theo nàng. Mỗi lúc như vậy, An Ca đều rất vui bởi vì nàng có thể gặp cha và ca ca mình.
Nhưng cha và ca ca thấy nàng lại không dám vô lễ tiến lên, chỉ có thể cung kính đứng ở một bên gọi một tiếng thiếu Tế Tư.
Đúng vậy...
Nàng là thiếu Tế Tư của thần điện.
Thân phận của nàng tôn quý hơn so với họ.
Sau này An Ca cũng rất ít xuống núi, nàng bắt đầu hiểu việc Linh Yển nói về bảo vệ Tây Sở, bảo vệ thiên hạ chúng sinh. Nàng không thể ở bên cạnh người nhà là vì nàng có nhiệm vụ quan trọng hơn.
Nàng không thể phụ lòng kỳ vọng của bọn họ.
Trên núi gặp rất ít người, tâm tư của An Ca đối với Linh Yển cũng không che giấu. Ban đầu là vì tuổi nhỏ, không gọi Linh Yển là sư phụ, sau lại bởi vì cố chấp nên không gọi là sư phụ.
Sau đó Linh Yển phát hiện, nói với nàng hai lần nhưng An Ca vẫn cứ làm theo ý mình, lại càng lúc càng lớn mật, dần dần người của thần điện cũng phát hiện ra.
Linh Yển bắt đầu trốn tránh nàng, ngày thường dạy dỗ cũng đều giao cho những người khác truyền đạt.
An Ca lại càng ngày càng không có quy củ, tuổi càng lớn, lá gan cũng lớn theo, tìm cách gây chú ý với hắn.
“An Ca..."
Người trên giường lộ ra ánh mắt cười giảo hoạt: "Ca ca."
"Xuống đi."
An Ca từ trên giường tụt xuống: "Bài tập hôm nay muội đều hoàn thành rồi. Ca ca, có phải huynh nên thưởng cho muội không?"
"Đây là việc ngươi phải làm."
An Ca chu mỏ: "Nhưng muội đã rất cố gắng."
"Mỗi người đều rất cố gắng."
An Ca đi tới ôm lấy cánh tay Linh Yển lắc lắc: "Muội mặc kệ, huynh phải thưởng cho muội mới được, nếu không ngày mai muội không còn sức lực học nữa đâu."
Là do một tay mình nuôi lớn, Linh Yển đã sớm quen với việc nàng làm nũng nhưng mỗi lần như vậy hắn đều không biết phải làm gì.
"Vậy ngươi muốn được thưởng cái gì? Đừng quá đáng."
An Ca che miệng cười, đột nhiên nhón chân lên hôn một cái lên mặt Linh Uyển.
Không đợi Linh Yển phản ứng, An Ca đỏ mặt nhanh như chớp chạy ra ngoài.
Linh Yển đứng ở trong phòng một lúc lâu rồi đưa tay chạm lên nơi đó, đáy lòng bắt đầu nổi lên một cảm giác rung động.