Tiên Đế nào dám không cho, Cửu Liên sơn cuối cùng cũng trao cho Minh Thù.
Tiên Đế cũng không còn tâm tư nghe những người khác lải nhải, đứng dậy chắp tay rời đi.
Tiên Đế vừa đi, chúng tiên cũng không dám giải tán. Hai vị tiên tôn này đều đang ở đây, bọn họ nào dám vượt qua quy củ.
Minh Thù lấy ra một cái túi từ trong tay áo, cầm một quả tiên hồng đỏ, vừa đi vừa ăn. Nơi nào có chúng tiên xuất hiện, trong lòng họ đều nghĩ dáng vẻ kia của tiên tôn thật lạnh lùng.
Chúng tiên: "..."
Xong rồi, xong rồi, tiên tôn nhất định là bị chuyện Tạ Sơ Dương thành thân mà phát bệnh rồi.
Ngô Đồng đợi ở bên ngoài, sau khi thấy tiên tôn nhà mình đi ra, mới bước nhanh lên trước: "Tiên tôn."
"Chuẩn bị một chút, chúng ta đi ăn... rồi dọn nhà." Minh Thù mỉm cười.
Ngô Đồng: "..."
Minh Thù cũng không vội vàng trở về, chậm rãi đi về phía trước.
"Ngân Tranh tiên tôn."
"Tiên tôn, là Long Sa Tuyết." Ngô Đồng nói cho cô biết người đến là ai.
Long Sa Tuyết bước nhanh như gió, khuôn mặt phớt hồng, rất nhanh ngăn trước mặt Minh Thù. Đôi mắt sáng rực nhìn thẳng vào Minh Thù: "Tiên tôn, Tạ Sơ Dương đã thành thân với ta rồi, bây giờ người làm như vậy là có ý gì?"
Ân oán giữa Tạ Sơ Dương và Ngân Tranh nàng ta cũng biết một chút. Nàng ta không muốn hạnh phúc đã tới tay mình, cuối cùng bị nữ nhân này hủy hoại.
"Muốn cho ngươi nhớ kỹ ta." Minh Thù nở nụ cười ôn hòa, phảng phất như cơn gió nhẹ thổi qua, đặc biệt mềm mại thấm vào ruột gan.
Không nhớ kỹ trẫm làm sao hận trẫm chứ?
Phải nhớ kỹ trẫm!
Trong lòng, trong mộng đều là trẫm.
Long Sa Tuyết sửng sốt một chút, có lẽ không ngờ Minh Thù cười với mình đẹp đến như vậy.
Nàng ta hít một hơi, dùng lời lẽ chính đáng nói:
"Tiên tôn, ta mặc kệ người và Tạ Sơ Dương có ân oán gì. Hiện tại ta là thê tử của Sơ Dương, chuyện giữa tiên tôn và Sơ Dương đã qua rồi, tiên tôn không nên khiến tất cả mọi người đều khó chịu."
"Ta chỉ dời nhà, sao lại khiến cho mọi người khó chịu được?" Minh Thù mỉm cười nói, ánh mắt đảo qua bốn phía xem nên tha cô ta đến nơi nào đó đánh cho một trận mới được đây?
"Người..." Long Sa Tuyết tức giận, rất có dáng dấp mềm mại của một tiểu nữ tử:
“Tiên tôn dời đến Cửu Liên sơn, chẳng lẽ không phải vì Sơ Dương?”
Nàng ta không tin có chuyện trùng hợp như vậy, Minh Thù nhất định là bởi vì Tạ Sơ Dương mới dời đến Cửu Liên sơn.
Minh Thù nheo mắt: "Hắn, Tạ Sơ Dương là cái gì?"
Không có đồ ăn vặt đẹp mắt, không có đồ ăn vặt ngon.
Người nguyên chủ thích?
Quan hệ gì đến trẫm, chẳng lẽ trẫm nên lưu giữ tình cảm đối với Tạ Sơ Dương vì nguyên chủ? Xin lỗi, trẫm cũng không bác ái như vậy.
Quan tâm đến một tên thần kinh, cô đã rất hao tâm tốn sức rồi.
Ánh mắt Long Sa Tuyết rơi vào phía sau Minh Thù, khóe mắt nhanh chóng đỏ lên, vươn tay muốn nắm lấy Minh Thù, uất ức nói: "Tiên tôn, ta không có ý gì khác, chỉ là..."
Long Sa Tuyết vừa nói vừa lui về phía sau.
Phía sau là bậc thang rất cao, nàng ta đạp hụt một cái là có thể té xuống nhưng cổ tay nàng ta lại bị bàn tay trắng nõn bắt lại, nhẹ nhàng kéo về phía trước.
Long Sa Tuyết cảm giác mình bị người khác ôm lấy, tư thế có chút kỳ lạ, lại có chút ám muội.
Nàng ta nhìn khuôn mặt cười chúm chím: "Long cô nương, té xuống như thế bị hủy dung nhan thì làm sao bây giờ, ta dạy cho ngươi làm thế nào để té càng đau hơn nhé?"
Mặc dù là giọng điệu hỏi han nhưng Minh Thù cũng không đợi cô ta trả lời.
Long Sa Tuyết chưa lấy lại tinh thần, thân thể nàng ta đột nhiên bay lên rồi bị Minh Thù trực tiếp ném xuống, lúc ném xuống còn thuận tay phong bế tiên lực của cô ta.
"A…"
Long Sa Tuyết rơi xuống dưới chân bậc thang, tiếng kêu thảm thiết tạo nên sự chú ý từ bốn phía xung quanh, các tiên quân nhao nhao xúm lại.
Long Sa Tuyết không thể sử dụng tiên lực, rơi xuống vô cùng đau đớn. Nàng ta ngồi sấp xuống đất, tóc rơi ra, ra vẻ điềm đạm đáng yêu nhìn nữ tử đứng phía trên: "Tiên tôn, vì sao người muốn..."
Minh Thù đang ăn quả tiên màu đỏ như lửa, nước trong quả nhuộm đỏ môi cô khiến cô trông thật kiều diễm không gì sánh được, giọng nói thanh thúy vang lên: "Chống đối bản tôn, chỉ là giáo huấn ngươi một chút mà thôi."
"Không biết Sa Tuyết có chỗ nào chống đối lại tiên tôn." Long Sa Tuyết càng ra vẻ uất ức.
Tạ Sơ Dương vì sao còn không qua đây, vừa rồi rõ ràng nàng ta thấy Tạ Sơ Dương đứng ở phía sau...
"Ngăn cản đường của bản tôn."
Đúng là Long Sa Tuyết ngăn cản Minh Thù lại, nàng ta cắn cắn môi: "Ta chỉ muốn nói mấy câu với tiên tôn."
Ý cười nơi khóe miệng Minh Thù càng đậm: "Muốn nói chuyện với ta về sau còn rất nhiều cơ hội, hoan nghênh tới Cửu Liên sơn làm khách."
Trẫm sẽ chiêu đãi ngươi đàng hoàng, nhất định khiến ngươi thấy thoải mái như ở nhà.
Long Sa Tuyết đỏ mắt nói: "Ta chỉ muốn nói mấy câu cùng tiên tôn, vì sao tiên tôn muốn động thủ với ta?"
"Ta đánh ngươi rồi sao?"
Long Sa Tuyết nhìn chúng tiên vây xem: "Tất cả mọi người đều nhìn thấy, tiên tôn lẽ nào muốn phủ nhận?"
Minh Thù cũng nhìn về phía chúng tiên, chúng tiên cười mỉa: "Ha ha, à, hôm nay đẹp trời, ra ngoài câu cá đi!"
"Ta còn phải đi chưng cất rượu, đi trước đây."
"Hôm nay ta còn chưa tụng kinh."
"Phải tu luyện..."
Chúng tiên nhanh chóng tản ra.
Buồn cười, hiện tại Ngân Tranh tiên tôn đang tức giận, người nào dám đến tìm xui xẻo chứ.
Long Sa Tuyết: "..."
Chúng tiên tản ra rồi, Tạ Sơ Dương cũng không xuất hiện, Long Sa Tuyết coi như tính sai một bước nhưng nàng ta không biết Tạ Sơ Dương còn ở đó hay không, chỉ có thể buồn bực nhìn Minh Thù.
Minh Thù triệu hồi một đám mây đưa Ngô Đồng luôn đeo mạng che mặt chậm rãi rời đi.
Mãi đến khi Minh Thù đi xa, Tạ Sơ Dương mới chậm rãi xuất hiện trên bậc thang, hắn nhìn Long Sa Tuyết phía dưới, tâm trạng mơ hồ.
Một lúc lâu sau, hắn đi xuống bậc thang.
Long Sa Tuyết cắn môi: "Phu quân..."
Tạ Sơ Dương lạnh lùng đi qua bên người nàng ta: "Đừng gây sự với nàng ấy nữa, đây là lần cuối cùng."
Long Sa Tuyết xoay người lại chỉ nghe Tạ Sơ Dương để lại một câu rồi biến mất, chỉ còn lại bóng lưng mơ hồ.
Hắn quả nhiên vẫn còn thích cô ta.
Long Sa Tuyết nắm chặt hai tay, nữ nhân kia trước đây có thể khiến cho Tạ Sơ Dương đối với cô nhu tình như nước thì nàng ta nhất định cũng có thể làm được.
Ngân Tranh...
Thích cô ta thì sao, hiện tại nàng mới là thê tử của hắn.
-
Chuyện Minh Thù giáo huấn Long Sa Tuyết ở tiên giới rất nhanh lan truyền khắp mọi nơi, cộng thêm chuyện Minh Thù dời cung đến Cửu Liên sơn.
Tất cả mọi người đều cảm thấy tiên tôn của bọn họ bị tức đến phát điên rồi. Năm đó cặp đôi này có tình cảm tốt biết bao nhiêu, là tấm gương cho tiên giới, ai có thể ngờ ngàn năm sau lại là cảnh như vậy.
Có điều không ai can đảm dám nói ra trước mặt họ, đó là tiên tôn, không phải là một đám tiên quân.
Bọn họ muốn tiên giới hỗn loạn sao.
Minh Thù dời cung đương nhiên có người xử lý, cô chỉ cần đợi cung mới xây xong rồi dọn vào ở là được.
"Ngô Đồng." Minh Thù gọi vọng từ trong viện ra chỗ Ngô Đồng.
Ngô Đồng chậm rãi đi tới, thầm nghĩ: "Tiên tôn có thể là đói bụng rồi chăng?"
Gần đây tiên tôn gọi cô cũng không còn chuyện gì khác ngoài chuyện ăn uống
"Dạ..." Người khác dời cung là chuyện vui nhưng đối với người đây chỉ sợ không phải thế. Đương nhiên Ngô Đồng không dám nói ra, chỉ có thể đáp: "Là chuyện vui ạ."
"Cho nên bọn họ sẽ tặng quà cho ta đúng không?"
Ngô Đồng gật đầu: "Tiên tôn thân phận tôn quý, dời cung là chuyện quan trọng, các vị chân quân, tiên quân sẽ tặng lễ chúc mừng. Tiên tôn muốn làm yến hội náo nhiệt một chút sao? Cung chúng ta quả thật có chút quạnh quẽ, nếu như tiên tôn muốn náo nhiệt một chút, Ngô Đồng xin đi chuẩn bị ngay."
Ngô Đồng thấp thỏm trong lòng, đây là muốn mượn cớ gây chuyện với Tạ Sơ Dương và Long Sa Tuyết sát vách sao?
"Làm yến hội làm gì, lãng phí." Minh Thù vỗ bàn.
"Nói cho bọn họ biết, năm nay thu lễ chỉ lấy đồ ăn."