Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 483: Vương Miện Bóng Đêm (10)



Lục Mao thăm dò phía sau xe: “Đại tiểu thư, trong xe có một người… chết rồi?”

Người ở phía sau không có chút động tĩnh gì, ghế sau toàn là máu, không nhìn ra đã chết hay còn sống.

“Chưa chết đâu.” Minh Thù liếc mắt nhìn, phủi thủy tinh trên người: “Xử lý chiếc xe này đi.”

“Vậy người này thì sao?” Lục Mao hỏi.

Minh Thù đi về phía chiếc xe trước mặt: “Xử lý luôn.”

Lục Mao dặn người xử lý cả người và xe.

Nhưng đúng lúc này Minh Thù lại vòng về kéo Lục Mao ra, cúi người vào cửa sổ xe, kiểu lưu manh nắm cằm người phía sau kia, trưng mặt hắn ra.

Vào lúc này, kẻ vốn nhắm tịt mắt đột nhiên mở mắt ra, rất nhanh tay kéo Minh Thù lại, dọa Lục Mao giật cả mình: “Đại tiểu thư!”

Cặp mắt kia độc địa như chó sói hung ác mang theo sự tàn nhẫn khát máu.

Minh Thù dễ dàng phá được sự tấn công của hắn, khống chế hắn: “Anh muốn giết tôi?”

Ngực hắn phập phồng rất nhanh, ánh mắt hắn vẫn độc ác như cũ nhưng lực đã nhẹ hơn: “Cô muốn thế nào?”

Khóe môi Minh Thù cong lên, buông hắn ra rồi lấy khăn tay lau đi vết máu dính trên tay, nghiêng đầu dặn dò Lục Mao: “Dẫn về tắm rửa sạch sẽ.”

Lục Mao: “…” Dẫn về tắm rửa sạch sẽ?

Thế này là ý gì?

Lục Mao suy nghĩ một lúc không ra, bảo người đưa người phía sau ra, đưa về trước rồi nói.

Sau khi đưa về tắm rửa sạch sẽ, Lục Mao mới phát hiện người đàn ông này rất đẹp trai, cho nên đại tiểu thư để ý hắn?

Đàn em từ trong đi ra: “Vinh ca, trên người tên kia còn chảy máu, có chữa không?”

Lục Mao nói: “Đại tiểu thư không bảo chữa.” Đại tiểu thư nhà hắn chỉ dặn đưa về tắm rửa, không có lệnh chữa trị cho nên không chữa.

Đàn em lưỡng lự: “…” Giờ sao? Cũng không thể để hắn chảy máu đến chết chứ?

Lục Mao suy nghĩ một lúc: “Đưa về phòng đại tiểu thư.”

Mặc dù đàn em có chút khó hiểu nhưng cũng không nghĩ nhiều, đem người đến phòng của Minh Thù.



Minh Thù ăn xong, chậm rãi về phòng nhìn thấy máu đầy giường.

Bà nội nó, sao Lục Mao lại đưa cái tên cả người đầy máu này tới phòng cô?

Muốn dọa chết trẫm, thừa dịp kế thừa đồ ăn của trẫm sao?

Vì sao không băng bó cho hắn!

Minh Thù bước đến liếc nhìn, người đàn ông vẫn còn tỉnh táo nhưng nhìn qua đã không còn chút sức sống nào.

Minh Thù hít sâu một hơi, gọi Lục Mao đến.

“Cậu để hắn trong phòng tôi làm gì, không biết gọi bác sĩ cho hắn ư?”

Lục Mao ấm ức: “Đại tiểu thư, cô chỉ bảo tôi đưa về tắm, không bảo tôi gọi bác sĩ cho hắn.”

“Cậu không có não à?” Thế này có thể chết, không biết cầm máu cho hắn sao?

“Có chứ.”

Minh Thù mỉm cười: “Vậy cậu còn không đi gọi bác sĩ. Đợi hắn chết rồi tốn tiền mua quan tài sao?”

Lục Mao rúm người lại, không có tiền mua quan tài, hắn tức tốc rời phòng.

Bọn họ có bác sĩ riêng, Minh Thù ở đâu, bác sĩ ở đó. Lục Mao gọi bác sĩ đến rất nhanh.

Trên người hắn tổng cộng trúng ba phát súng. Một phát ở bụng, một ở cánh tay, một trên bả vai, chảy máu nhiều nhất là ở phần bụng.

Vừa rồi Lục Mao gọi người tắm cho hắn, chưa đì chết hắn cũng đã là mạng lớn rồi.



“Đại tiểu thư, chỗ chúng ta thiết bị đơn giản, tuy tôi đã xử lý xong vết thương của hắn nhưng hắn vẫn cần quan sát, đêm nay nếu không qua được…” Bác sĩ cẩn thận báo cáo với Minh Thù đang ăn chân gà.

Minh Thù cười một cái: “Vậy sẽ phải tốn tiền quan tài.”

Bác sĩ: “…”

Cho nên rốt cuộc vì sao đại tiểu thư muốn cứu người kia?

Bác sĩ liếc nhìn Lục Mao. Lục Mao cũng là gương mặt mờ mịt, ai biết được đại tiểu thư nghĩ thế nào, chắc là cảm thấy thú vị hoặc là cảm thấy dáng dấp hắn đẹp…

Hắn phất tay một cái, ý bảo bác sĩ lui xuống.

“Người đuổi giết hắn là ai?” Âm thanh của Minh Thù trấn áp Lục Mao chuẩn bị bỏ chạy.

Hắn quay lại: “Tạm thời chưa tra ra, có điều tôi có thể chắc chắn không phải người của Thanh Thị ta.”

Minh Thù liếc nhìn Lục Mao, cười có chút đáng sợ: “Nhóm người lớn như vậy chạy đến Thanh Thị, cậu cũng không phát hiện? Thanh Thị này đoán chừng chẳng mấy chốc sẽ đổi chủ.”

Hạ Nhàn như vậy, giờ những người này cũng như vậy.

“Đại tiểu thư, là tôi thất trách.” Trong lòng Lục Mao cũng lúng túng. Phía Hạ Nhàn cho dù hắn muốn cản cũng không cản được. Còn nhóm người hôm nay, chúng tiến đến từng nhóm trà trộn trong dân thường, không làm ra chuyện gì khác người, thực ra bọn họ rất khó phát hiện, cũng đâu thể bắt chước cảnh sát kiểm tra tất cả thiết bị qua đường?

Nhưng giờ quả thực là trách nhiệm của hắn, Lục Mao không dám phủ nhận.

“Điều tra cho kỹ, nếu đã đến Thanh Thị thì nhất định có dấu vết.” Minh Thù nhẹ giọng dặn dò.

“Rõ.” Lục Mao nhìn Minh Thù một chút, thấy cô không có dặn dò khác liền nhanh chóng rời khỏi, tránh bị giận cá chém thớt.

Trong phòng chỉ còn Minh Thù và tên đàn ông không rõ sống chết kia.



Hắn tỉnh lại vào buổi tối, trước tiên hắn đề phòng quan sát bốn phía, phát hiện mình được gắn kim truyền nhưng hoàn cảnh xung quanh lại không giống bệnh viện.

Một lúc sau trí nhớ của hắn mới rõ ràng.

Thuốc tê trên người đã hết hiệu nghiệm, lúc này từng cơn đau kéo đến. Tấm ga trải giường cũng bị mồ hôi lạnh thấm ướt lưng, dấp dính khó chịu.

Cổ họng hắn khát khô, chật vật cử động đầu, có một người ngồi cách đó không xa.

“Nước…”

Người bên kia ngẩng đầu nhìn, sau đó âm thanh con gái lanh lảnh truyền đến: “Trên bàn, tự rót đi.”

Người đàn ông cho dù lúc này đầu đã đau đến sắp hỏng cũng biết hắn không thể tự mình rót nước, toàn thân trên dưới không có sức lực cũng thôi, còn đau nữa.

“Nước…”

Hắn lặp lại lần nữa.

Minh Thù để điện thoại di động xuống “bịch” một tiếng, âm thanh rất vang, cả phòng đều vọng lại. Cô bước mấy bước tới trước giường, nhẹ cúi người nhìn hắn, lúc này người đàn ông mới thấy rõ mặt cô.

“Còn tưởng anh sắp chết, nhìn bộ dạng cũng khỏe lắm đấy chứ.” Minh Thù liếc nhìn, giọng nói có chút tiếc nuối. Cô đứng dậy rót nước đưa cho hắn.

Người đàn ông giương mắt nhìn.

Uống thế nào?

Tay hắn không còn chút sức lực nào!

Minh Thù: “…” Tại sao trẫm phải hầu tên thần kinh này!

Minh Thù muốn ném cái ly đi.

Thôi bỏ đi.

Coi như ngày làm việc thiện.

Lát nữa ăn nhiều một chút để bồi bổ.

Cô nâng đầu hắn, đặt ly lên cánh môi của hắn. Dòng nước ấm chảy vào miệng giảm bớt độ khát của cổ họng hắn.

Uống nước xong, hắn thử nói: “Đây là đâu?”

“Bệnh viện tâm thần.” Minh Thù đặt hắn xuống giường lại.

Người đàn ông: “…”

Bệnh viện tâm thần mà thế này? Cô lừa ai chứ!

Hiển nhiên Minh Thù không có ý nhiều lời, cô mang cái ghế qua ngồi xuống, ôm đồ ăn bắt đầu ăn, vừa ăn vừa quan sát hắn.

Ánh mắt không ngại ngùng nhìn đến nỗi hắn mất cả tự nhiên.

“Cô tên gì?”

“Gọi tôi viện trưởng là được.” Minh Thù mỉm cười, trả lại hắn nguyên vẹn ba chữ vừa rồi:

“Anh tên gì?”

Người đàn ông: “…” Thật ra hắn bị kẻ điên bắt được ư?

Không gian đột nhiên yên tĩnh lại.

Một lúc lâu, người đàn ông lên tiếng: “Hạ Trạm.”