Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 557: Hầu hạ ngô hoàng (12)



Ninh Phù Dung tách ra khỏi đoàn người, đi về phía tường bao quanh khu săn bắn. 

Khu vựa bên cạnh tường bao là nơi người bình thường rất khó đặt chân tới, Ninh Phù Dung dạo quanh khu vực này, không rõ là nàng ta đang tìm kiếm điều gì. 

Lúc đó Minh Thù và Quân Tuyệt đang ngồi cách đó không xa, dõi theo từng chuyển động của Ninh Phù Dung. 

Quân Tuyệt thò tay vào ống tay áo gãi, nhỏ nhẹ nói: “Bệ hạ, ngứa quá.” 

Minh Thù liếc: “Chịu đi.” 

Quân Tuyệt bực dọc tiếp tục gãi: “Chúng ta ngồi đây để làm gì? Thừa tướng không thể để cho người xảy ra bất trắc gì trên trường săn, người theo dõi nàng ta có tác dụng gì?” 

“Nàng ta đẹp mà.” 

Quân Tuyệt: “…” 

Quân Tuyệt quên cả gãi tay, quay qua nghi ngờ hỏi: “Bệ hạ không thích nàng ta thật đấy chứ?” 

“Thích chứ.” Minh Thù cười khóe miệng cong cong: 

“Nàng ấy đáng yêu như thế, sao lại không thích cho được?” 

Quân Tuyệt gãi mạnh cánh tay đến nỗi bật cả máu, Minh Thù đẩy đẩy thú nhỏ. 

Thú nhỏ trợn mắt nhìn nàng tức giận gầm gừ, làm cái gì thế. 

Minh Thù vuốt vuốt lông, thú nhỏ bực mình đến nỗi giậm chân xuống đất hai cái rồi nhanh như chớp biến mất vào đám cỏ gần đó. 

Một lát sau thú nhỏ ngậm một ít thảo dược trở về, ném bừa vào tay Minh Thù, sau đó bực dọc chạy biến đi. 

Minh Thù nắm lấy rồi nhét vào tay Quân Tuyệt: “Phượng quân thì nên có dáng vẻ của phượng quân một tí, làm như trẫm đày đọa ngươi không bằng.” 

“Đây là gì vậy?” Quân Tuyệt nghi ngờ không nhận. 

Chắc là hái bừa chứ gì? 

Lão tử không muốn. 

Quân Tuyệt không muốn nhận còn lùi ra sau tránh mấy bước. 

“Răng rắc”. 

“Ai đó?” 

Ninh Phù Dung nhìn về phía phát ra tiếng động, bụi cây động đậy, rồi Minh Thù từ đó bước ra. 

Ninh Phù Dung nhíu mắt, vội nhảy xuống ngựa: “Bệ hạ.” 

Minh Thù mỉm cười nhìn xuống, Ninh Phù Dung đang định hỏi sao Minh Thù lại ở đây thì đã có một nắm đấm hung hăng xông tới. Ninh Phù Dung kinh sợ vội nghiêng người tránh, không khỏi lớn tiếng kinh ngạc chất vấn: “Bệ hạ, người đang làm gì vậy?” 

Câu trả lời của nàng ta lại là một cú đấm khác. 

Ninh Phù Dung chỉ còn cách giao đấu tay đôi với Minh Thù, bản thân là thành viên hoàng thất của nước Tử Nguyệt, võ công của Đông Khuynh tuy không phải hàng tuyệt đỉnh nhưng cũng không hề tệ. 

Sau khi sống lại Ninh Phù Dung khổ luyện mấy năm, thường ngày Đông Khuynh ít tập luyện nên lúc này có chút kém hụt, chỉ có thể dựa vào tốc độ và chiêu thức của Minh Thù để khắc chế Ninh Phù Dung. 

Ninh Phù Dung giận dữ: “Bệ hạ.” 

Minh Thù thấy thời cơ đã đến, đá xiên về phía nàng ta, nhân lúc nàng ta chuẩn bị tránh chớp thời cơ bắt lấy cổ tay. Trước khi nàng ta kịp phản kích nâng nàng ta qua vai vật ngã xuống đất, quay lưng giẫm lên người nàng ta. 

Bị kẹp chặt không thể vùng vẫy, Ninh phù Dung tái mặt hỏi: “Bệ hạ, không biết vi thần đã đắc tội gì với người?” 

“Không có.” 

“Nếu không thì tại sao bệ hạ lại ra tay với thần?” 

Minh Thù cười: “Thấy ngươi đáng yêu quá nên muốn thử bắt nạt một chút.” 

“Bệ hạ…” 

Sau lời cuối của Ninh Phù Dung, trong khu rừng tĩnh lặng chỉ còn mỗi tiếng kêu rên. 

Đánh Ninh Phù Dung xong Minh Thù ngồi xuống cạnh nàng ta, thân mật vỗ vai: “Thừa tướng, tạo phản cho tốt vào, trẫm rất coi trọng ngươi.” 

Trong phút chốc Ninh Phù Dung rùng mình, dường như đã hiểu ra tất cả. 

Nàng ta thở gấp sợ hãi nhưng lập tức kìm nén, vừa vội vàng vừa thành khẩn giải thích: “Bệ hạ, người nói gì vậy, vi thần tạo phản bao giờ, có phải có kẻ đã gièm pha với người? Vi thần theo người bao nhiêu năm, người vẫn chưa hiểu rõ con người thần sao?” 

Minh Thù cất giọng nhẹ nhàng phảng phất như làn gió thổi xuyên qua rừng: “Không sao, ngay bây giờ ngươi có thể suy tính cách để để tạo phản, trẫm sẽ không có ý kiến gì đâu, thật đấy.” 

Nhưng đối với Ninh Phù Dung thì dường như đó là cuồng phong bão lớn, từng câu từng chữ đều sắc nhọn như dao cứa vào người nàng ta. 

“Bệ hạ, vi thần tuyệt đối không có ý làm phản.” Mặc kệ là nàng đã biết hay chưa thì vẫn phải nói dối, nàng ta vẫn chưa thể thừa nhận lúc này được. 

“Từ giờ trở đi ngươi có thể có rồi đó.” Minh Thù đứng dậy: 

“Đợi khi trở về, ngươi hãy cứ chuyên tâm tạo phản đi, chuyện trên triều không cần ngươi lo nữa.” 

Ninh Phù Dung: “…” 

Dù Ninh Phù Dung có lắm mưu nhiều kế thế nào thì lúc này cũng không biết nên trả lời thế nào cho phải, đến suy nghĩ thôi cũng thực khó khăn. 

Vị vua bị nàng ta đùa giỡn giữa lòng bàn tay năm xưa… đột nhiên trở nên thật khác lạ. 

Một đế vương phát hiện kẻ dưới ủ mưu tạo phản thì đáng lẽ nên giả vờ không hay biết, âm thầm quan sát sau đó sẽ tung một mẻ lưới bắt gọn. 

Mà nàng ta lại cổ vũ mình tạo phản. 

Bị điên rồi chăng? 

“Vút”. 

Một mũi tên xé gió bay tới từ phía tường bao, lời nói của Ninh Phù Dung còn đang ở trong cổ họng thì mũi tên bắn đâu không bắn sượt qua má nàng ta, cắm ở phía trước mặt. 

Người mặc áo vàng lấp lánh vừa nãy còn đang đứng bên cạnh nàng ta, đã tránh sang một bên, cười tủm tỉm nhìn về phía tường bao. 

Có năm người bịt mặt từ phía đó tiến lại, đối diện với Minh Thù và Ninh Phù Dung vẫn còn đang ở dưới đất. Họ cảnh giác xem xét xung quanh xem có cấm quân nào lai vãng quanh đó hay không. 

Ninh Phù Dung nhìn một người trong số đó, người đó đứng giữa chỉ để lộ ra một đôi mắt thâm sâu. 

Người đó dù có biến thành tro nàng ta cũng nhận ra - Diệp Mạc Trần. 

“Hôm nay thật may mắn, gặp được tiện nhân này ở đây.” 

Một kẻ bịt mắt khác hung tợn nói: “Gia, giết chúng đi.” 

Tưởng rằng phải bỏ công sức đi khắp nơi tìm tiện nhân, không ngờ vừa đến đã gặp được ngay tên cẩu hoàng đế đã diệt nước bọn họ. 

Diệp Mạc Trần ngăn kẻ đó lại: “Hiện giờ chưa thể giết, bắt ả ta đi.” 

Kẻ đó dường như cũng nghĩ ra điều gì, lạnh lùng nói: “Xem như ngươi may mắn. Gia, còn nữ nhân kia…” 

Kẻ đó quay sang Ninh Phù Dung làm động tác cắt cổ, Diệp Mạc Trần dửng dưng gật đầu. 

Lúc này Diệp Mạc Trần chưa biết nàng ta nhưng Ninh Phù Dung nhớ tới kiếp trước, hắn cũng lấy mạng mình một cách lạnh lùng như vậy, không khỏi rùng mình. 

Nhưng trong ánh mắt lại có vài phần si mê. 

Nàng ta thích người đàn ông trước mặt, thích đến phát điên đi được, nàng ta muốn có được hắn… 

Minh Thù thật bội phục nam chính này quá, không thèm hỏi qua ý kiến của nàng, dám quyết định nơi đến chốn đi của nàng, cũng được đấy. 

Đồ ăn vặt của trẫm thì sao. 

Mau an ủi trẫm đi. 

Báo cáo đạo diễn, nam chính khoe khoang. 

Ninh Phù Dung đứng dậy, nói nhỏ với Minh Thù: “Bệ hạ, lát nữa thần cản chúng lại, người chạy trước đi.” 

Minh Thù rút từ trong tay áo ra miếng mứt sen Liên Tâm đã chuẩn bị trước, vừa ăn vừa lùi lại: “Không, trẫm ở lại để cổ vũ cho ngươi.” 

Suýt chút nữa thì Ninh Phù Dung tức hộc máu, ai cần người cổ vũ chứ. 

Minh Thù còn đưa ra đề nghị: “Thừa tướng cũng có thể bày mưu cùng bọn họ, có làm phản thì mọi người cùng phản. Người đông sức lớn càng náo nhiệt, ngươi đừng một mình âm thầm tạo phản như thế, nhàm chán lắm.” 

Ninh Phù Dung: “…” Giết quách nàng ta đi! 

Diệp Mạc Trần nghe xong ngơ ngác, chuyện gì đang xảy ra thế này, hai người không phải cùng một phe hay sao? 

“Đừng phí lời nữa, đi bắt chúng lại.” Kẻ bịt mặt nghe không hiểu nhưng để tránh hai người kéo dài thời gian, khoát tay: “Giết chết ả kia đi, còn cẩu hoàng đế kia bắt đi.” 

Minh-cẩu-hoàng-đế-Thù: “Ta nói các ngươi có thể dùng từ ngữ lịch sự một chút không, cẩu hoàng đế là để hình dung đàn ông, trẫm là nữ mà.” 

Kẻ bịt mặt: “…”