Trận mưa này duy trì liên tục nửa tháng, nửa tháng sau mưa mới tạnh, khí trời lại đột nhiên bắt đầu chuyển nóng.
Dân chạy nạn phương nam đã bắt đầu đi về hướng kinh thành, dịch bệnh đã có dấu hiệu bộc phát.
Chỉ sau vài ngày đã có vô số người chết, theo lượng dân chạy nạn ồ ạt vào kinh, trong kinh cũng đã có người nhiễm bệnh.
Ban đầu nghe nói dịch bệnh bạo phát, kinh thành chỉ cấm dân chạy nạn vào thành, đáng tiếc luôn luôn có quan to quý tộc từ nơi khác vội trở về, và dịch bệnh cũng cứ như vậy bị mang vào kinh thành.
Trận dịch bệnh này bạo phát nhanh chóng, hung mãnh, hầu như không cho người ta bao nhiêu thời gian phản ánh, toàn quốc đã bị dịch bệnh chiếm giữ.
Để dự phòng dịch bệnh, hoàng cung cũng bắt đầu khử trùng khiến cho toàn bộ hoàng cung đều là vị thuốc đông y khó ngửi.
Mà lúc này đây, có người đồn rằng bởi vì Minh Thù hôn quân vô đạo, sủng hạnh vua của tiền triều mới khiến cho trời xanh nghiêm phạt lần này.
“... Còn nói bệ hạ nên xử tử phượng quân, vậy mới có thể dẹp loạn cơn giận trời xanh.” Liên Tâm run lẩy bẩy nói những lời đồn bên ngoài cho Minh Thù.
“Bọn họ sao không trực tiếp phế truất trẫm đi?” Trẫm còn chưa làm ra chuyện gì, trời xanh đã giáng trừng phạt sao?
Trời xanh là giả nhỉ!
“...” Liên Tâm không dám nói tiếp, có một số việc chưa đến thời khắc tối hậu, mọi người vẫn còn cấm kỵ.
“Người của Thái Y viện đều phái ra ngoài?”
“Vâng.” Liên Tâm gật đầu:
“Phương thuốc dịch bệnh do các đại nhân ở Thái Y viện suốt đêm nghiên cứu chế tạo hẳn rất nhanh sẽ có kết quả.”
Minh Thù gật đầu.
Thế nhưng trận dịch bệnh này còn nghiêm trọng hơn nhiều so với bọn họ nghĩ, nhiều thái y của Thái Y viện liên hợp như vậy nhưng chưa ai có thể đưa ra một phương thuốc hữu dụng.
Kinh thành phố lớn ngõ nhỏ đã bắt đầu bay ra mùi thối rữa, trong khí trời nóng bức nơi này, mùi đó thật sự rất khó ngửi.
Minh Thù ra lệnh cách ly kinh thành, giữa nơi đã lây lan và nơi chưa bị nhiễm bệnh. Lương thực vẫn phát như thường, miễn cưỡng có thể ổn định dân chúng khỏi bạo loạn.
Nhưng đó không phải là biện pháp giải quyết.
Biện pháp giải quyết thật sự là tìm cách nào ức chế trận dịch bệnh này.
Minh Thù không biết giải quyết như thế nào, Ninh Phù Dung cũng không biết.
Kiếp trước cũng không có trận dịch bệnh này.
“Thừa tướng, chi bằng chúng ta khởi binh đi?” Dịch Lãng đề nghị với Ninh Phù Dung.
“Đây là một cơ hội tốt, hiện tại lòng người trong hoàng thành bàng hoàng, đều đồn nhau rằng vì vị vua kia hôn quân vô đạo mới khiến trời xanh nổi giận giáng phạt, vừa hay cũng cho chúng ta một lý do.”
Ninh Phù Dung lắc đầu: “Dịch bệnh không giải quyết được, dù có lấy được vị trí kia thì cũng có ích gì? Hiện tại quan trọng nhất là tìm được biện pháp giải quyết dịch bệnh.”
Chỉ có giải quyết được dịch bệnh mới được dân chúng ủng hộ.
Đến lúc đó dù nàng khởi binh, cũng là thuận lòng dân, mà không phải mưu nghịch...
“Thừa tướng yên tâm khởi binh, dịch bệnh ta sẽ giải quyết.” Mạnh Lương ngồi ở góc đột nhiên lên tiếng:
“Đương nhiên, nếu thừa tướng tin được lời của ta.”
“Chàng?” Ninh Phù Dung muốn chẳng qua cũng chỉ là binh quyền Mạnh gia, chứ nàng không thích người này.
Mà gần đây tiếp xúc nhưng nàng vẫn không thích hắn.
Có lẽ là bởi vì hắn thích Đông Khuynh...
Mạnh Lương gật đầu: “Ta có thể giải quyết, thừa tướng có thể yên tâm đi làm, nhưng đợi lúc thừa tướng đại công cáo thành, hy vọng thừa tướng có thể giao Đông Khuynh cho ta.”
Nguyên nhân Mạnh Lương bắt tay cùng nàng cũng rất đơn giản, hắn muốn Đông Khuynh.
Ninh Phù Dung suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc đã quyết định.
Mạnh Lương không biết đã nói sao với Mạnh lão tướng quân, nói chung Mạnh lão tướng quân bằng lòng phối hợp.
Nàng mơ hồ có chút kích động... nhiệt huyết trong cơ thể dâng trào. Nàng vốn định từ từ mưu sự, nhưng kế hoạch lại bị làm loạn, đến bây giờ đột nhiên có dịch bệnh, e rằng... đây là cơ hội ông trời cho nàng.
Ninh Phù Dung nhìn về phía hoàng cung, chậm rãi nắm chặt hai tay.
Ninh Phù Dung tích cực chuẩn bị tạo phản, mà dịch bệnh lan tràn lại càng nhanh hơn, người trong hoàng cung cũng bắt đầu sợ.
Cả ngày Minh Thù và Chu đại nhân mưu đồ bí mật gì đó, nhưng trên triều đình càng loạn hơn.
“Có thích khách…”
Tiếng thét chói tai đánh vỡ sự vắng vẻ của hoàng cung. Đèn Tiên Vũ cung sáng dần lên, Minh Thù từ trên giường bước xuống, dường như là đồng thời, cửa sổ bị đá văng.
Tên từ ngoài cửa sổ bắn vào, Minh Thù kéo lấy Quân Tuyệt nhanh chóng vọt đến bên cạnh, mấy mũi tên thẳng tắp cắm vào giường.
Chíu chíu chíu…
Lại có mấy mũi tên từ ngoài cửa sổ bắn vào, mấy bóng người nhờ mũi tên yểm hộ từ ngoài cửa sổ nhảy vào.
Minh Thù tỉnh táo lấy bảo kiếm bên cạnh ra, đưa tay lên đánh rớt mũi tên, đỡ Quân Tuyệt đứng vững, khoác áo choàng lên người hắn.
Người hai phe hình thành thế đối kháng chống cự.
Minh Thù nhếch khóe môi lên: “Nửa đêm tới thăm, thật là khó khăn cho các ngươi rồi.”
Người bên kia không nói nhảm, trực tiếp mang theo vũ khí vọt tới. Trong điện bống chốc liền như phong vân biến sắc, sát khí tứ phía.
Quân Tuyệt không biết võ công, hắn chỉ có thể được Minh Thù mang theo.
Những thích khách này từng chiêu đều là tử thủ, muốn đẩy nàng vào chỗ chết.
Minh Thù mang theo Quân Tuyệt nên không phát huy được. Thế nhưng muốn thương tổn đến nàng cũng không dễ dàng như vậy.
“Quân Tuyệt.”
Giọng nói Diệp Mạc Trần vang lên trong đám thích khách.
“Ngươi là đế vương Tịch Chiếu, giết nàng ta, báo thù cho thần dân đã chết của Tịch Chiếu.”
Cũng dám giựt dây tiểu yêu tinh của trẫm, nghĩ rằng trẫm dễ ức hiếp lắm sao?
“Vương thúc, Tịch Chiếu đã kết thúc rồi.” Quân Tuyệt nào dám giết Minh Thù, hắn vất vả lắm mới thêm được điểm hảo cảm, không muốn làm mất hết.
“Nàng ta là kẻ thù của ngươi.”
“Diệt Tịch Chiếu không phải nàng.”
Diệp Mạc Trần cười nhạt: “Trong thân thể nàng ta đang chảy dòng máu của Đông Ngọc, nàng ta là kẻ thù của ngươi.”
Quân Tuyệt cầm lấy tay Minh Thù, cho thấy lập trường của mình: “Vương thúc, kết thúc rồi.”
“Vậy ngươi cũng đừng trách vương thúc, ngươi đã thích nàng như thế, vậy thì chết chung cùng nàng ta đi.” Diệp Mạc Trần lạnh lùng nói, người đứng bên cạnh hắn lần nữa tiến lên.
Lần này Diệp Mạc Trần mang tới đều là cao thủ, Minh Thù cảm giác được vài phần khó nhọc. Nàng liếc mắt qua đại điện, quyết định thật nhanh mang theo Quân Tuyệt chạy ra ngoài điện.
Liên Tâm vừa lúc mang người qua đây, Minh Thù đẩy người qua hướng bên kia: “Đưa phượng quân đi.”
Quân Tuyệt được cấm quân vây quanh bảo vệ lui ra bên ngoài.
Diệp Mạc Trần không biết dẫn theo bao nhiêu người tới, kéo cấm quân tới Tiên Vũ cung, bây giờ bên ngoài còn vây quanh người.
Bọn họ bị vây lại rồi.
Minh Thù đột phá vòng vây, trở lại trong cấm vệ quân.
“Đông Khuynh, ngươi có nghĩ rằng vì sao ta có thể vào hoàng cung dễ dàng như vậy không?” Diệp Mạc Trần từ trong điện đi tới, hắn đã gỡ xuống khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt dành riêng cho nhân vật nam chính đẹp trai bức người kia.
Diệp Mạc Trần và Quân Tuyệt giống nhau đến mấy phần, nhưng Diệp Mạc Trần hơi nguội lạnh sắc bén, càng giống một đế vương phiên phong hoán vũ.
Dưới ánh lửa, trên mặt Minh Thù hiện lên nụ cười: “Ngươi cho rằng vì sao ngươi có thể dễ dàng vào hoàng cung như vậy?”
Diệp Mạc Trần tỉ mỉ suy nghĩ một chút tuyến đường mình đến đây, dường như không có vấn đề gì...
Minh Thù vác bảo kiếm trên vai: “Trẫm không bảo người cho ngươi vào cửa sau thì ngay cả tường thành hoàng cung ngươi cũng sờ không được, ngươi thật sự cho rằng thủ vệ quân hoàng cung chỉ có một ít thế thôi sao?”
Đôi mắt Diệp Mạc Trần hơi co lại, hắn nhanh chóng quan sát bốn phía, cấm quân quả thực quá ít...
Tối nay vào đây quả thực quá mức thuận lợi, hầu như không gặp trở ngại gì.
Hắn lợi hại cũng lợi hại thật, đơn độc trà trộn vào hoàng cung không thành vấn đề, nhưng lại có nhiều người như vậy...
Đáy lòng Diệp Mạc Trần bắt đầu do dự, nhưng không hoàn toàn tin tưởng vào lời Minh Thù.
Minh Thù chép miệng hai tiếng, nụ cười sáng chói: “Tạo phản còn muốn trẫm giúp ngươi, ngươi tạo phản cái gì chứ, về nhà làm ruộng đi cho rồi.”