Mạnh Lương bất ngờ lui về phía sau, hắn cảm giác được nguy hiểm... Nhưng áo hắn nhanh chóng bị người níu lại, thân thể không tự chủ được lui lại, cảnh sắc trước mặt thay đổi, phía sau lưng truyền đến cảm giác đau đớn rất chân thật.
Ngực bị giẫm lên, rìu đặt ở yết hầu: "Bây giờ chúng ta có thể tâm sự."
"Đông Khuynh ngươi chết đi!"
Ninh Phù Dung không biết vào phòng từ lúc nào, lúc này mang theo một thanh đao dính máu, đâm tới Minh Thù.
Minh Thù nghiêng người né, giơ tay vỗ lên vai Ninh Phù Dung. Ninh Phù Dung lảo đảo, theo bản năng dùng đao giữ vững thân thể.
“Phập!”
Đao kiếm đâm vào thân thể Mạnh Lương, Mạnh Lương hít vào một ngụm khí lạnh.
Ninh Phù Dung cũng không ngờ chính mình đâm Mạnh Lương, nàng ta buông tay ra, sắc mặt tái nhợt lui về phía sau: "Ta... ta..."
"Là nàng ta." Ninh Phù Dung chỉ về phía Minh Thù, đáy mắt nàng ta có chút sợ hãi.
"Là nàng ta đẩy ta, Mạnh Lương, chuyện này không liên quan đến ta."
Mạnh Lương nhìn máu dính trên lưỡi đao, sắc mặt càng thêm âm trầm, giơ tay rút đao ra.
Lúc rút đao ra, nếu nói là máu phun tung tóe cũng không quá đáng, trên mặt đất tràn đầy vết máu.
Minh Thù trước tiên đánh ngã Ninh Phù Dung, ép Mạnh Lương, khóe mắt, lông mày đều lộ vẻ cười: "Trẫm có việc muốn hỏi ngươi."
Mạnh Lương cố chịu đau, ép mình tỉnh táo lại.
"Ngươi từ đâu tới?"
Da đầu Mạnh Lương muốn nổ tung, hắn hơi hoảng sợ nhìn Minh Thù.
Nghĩ lại không đúng, hắn cực nhanh thu lại tâm trạng của mình: "Bệ hạ không phải mất trí nhớ đấy chứ, ta tất nhiên là từ Mạnh gia tới."
"Ngươi biết trẫm hỏi gì." Giọng Minh Thù mang theo ý cười, nhẹ nhàng ôn nhu rất êm tai.
"Ngươi không phải người của thế giới này, ngươi từ đâu tới, ai phái ngươi tới, tại sao muốn tấn công trẫm hoặc là... giết chết trẫm?"
Thái độ của Mạnh Lương trước sau khác biệt quá lớn, cộng thêm thủ đoạn hắn mang Ninh Phù Dung đi, Minh Thù không nghi ngờ không được.
"Ta không hiểu người đang nói gì." Mạnh Lương mở mắt.
Mạnh Lương nhìn qua bình tĩnh nhưng thực tế cả người đều trong một loại cảm giác mông lung khiếp sợ.
"A…"
Vẻ mặt Mạnh Lương bất ngờ thay đổi, thân thể hắn chấn động co rút, đáy mắt tuôn ra nỗi sợ hãi và đau đớn dường như đang trải qua chuyện gì rất đáng sợ.
Với ánh mắt chứa ý cười phía trước, chưa bao giờ hắn sợ hãi như như lúc này.
"Ta không biết." Mạnh Lương cắn chặt răng.
Bất kể Minh Thù làm những gì, Mạnh Lương đều không biết, dường như Minh Thù cố tình gây sự.
"Được rồi, trẫm hỏi vấn đề khác, ngươi nói cho trẫm biết Quân Tuyệt là ai."
Mỗi dây thần kinh trên người Mạnh Lương đều thấy đau, trong hàm răng gạt ra mấy chữ: "Cựu hoàng tiền triều."
Minh Thù không cảm thấy Mạnh Lương là một người cứng đầu nhưng bây giờ Mạnh Lương lại có thể một mực chắc chắn...
"Có phải các ngươi có quy định là không thể nói?"
Mạnh Lương: "..." Ngươi biết rồi còn hỏi!
Minh Thù mỉm cười: "Được rồi, ta hỏi, ngươi chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu là được."
Mạnh Lương: "..."
"Quân Tuyệt và ngươi tới từ cùng một nơi đúng không?"