Sau vài chục lần diễn lại miễn cưỡng được duyệt, đạo diễn có lẽ cần bình tĩnh lại tâm tình đang nóng nảy nên cho mọi người nghỉ ngơi một chút.
Sau khi Lục Chước rời đi, đáy lòng Hạ Liên thầm thở phào.
Cô đây là thế nào...
Hạ Liên nghĩ đến Hoắc Đình, đều là hắn khiến cho cô gần đây tinh thần không tốt lắm, nếu không trạng thái sẽ không kém như vậy.
"Đó là tổng giám đốc giải trí Bắc Thần nhỉ?"
"Hình như cô ta đến thăm Lục Chước, Lục Chước thật sự có quan hệ với cô ta sao?"
"Nếu không có quan hệ, cô ta có thể tới xem Lục Chước sao, một năm trước Lục Chước nổi tiếng như vậy chẳng phải là nhờ giải trí Bắc Thần nâng đỡ sao. Mất tích kỳ lạ một năm, nghe nói là bởi vì không muốn bị quy tắc ngầm chôn vùi."
"Vậy hắn bây giờ là chịu quy tắc ngầm rồi sao?"
"Hứa tổng dáng dấp cũng rất đẹp còn có tiền như vậy, đổi thành tôi, tôi cũng bằng lòng với quy tắc ngầm của cô ta."
"Thôi đi, với khuôn mặt này của cậu sao, người ta thèm để ý sao?"
Hạ Liên nghe được tên Minh Thù, nhìn sang hướng mọi người nói chuyện.
Chỉ thấy cô gái kia ngồi ở ghế nghệ sĩ nghỉ ngơi, ôm mấy túi đồ ăn vặt màu mè, khuôn mặt tươi cười xung quanh cô dường như đều hiện lên tình cảm ấm áp, làm thế nào cũng không có cách liên hệ cô ta với một tổng giám đốc.
"Hạ Liên tiểu thư, nhìn thấy tôi có vui không?" Minh Thù từ xa hướng về phía cô gọi một tiếng.
Minh Thù đột nhiên chào hỏi, mọi người bị làm giật mình chợt im lặng nhìn không dám nhiều chuyện.
Hạ Liên liền tức đến mức liếc mắt, nhìn thấy cô ta vui vẻ được mới lạ. Thấy là có thể nhớ tới chuyện cô ta đánh mình.
Có đôi khi cô còn ngủ mơ thấy ác mộng.
"A…"
"Thật là đẹp trai, là minh tinh sao?"
Bên ngoài đột nhiên vang lên một tràng ồn ào, Hạ Liên nhìn lại bên kia Hoắc Đình được vệ sĩ che chắn bước đến, lúc đầu tâm tình Hạ Liên khá buồn bực, giờ lập tức đã khá hơn nhiều liếc mắt khiêu khích nhìn Minh Thù.
Minh Thù chỉ cười nhạt, nhìn về phía Hoắc Đình đi vào.
Một lát nữa làm chuyện gì kéo giá trị thù hận thì tốt nhỉ?
[Ký chủ một lát nữa lên án Hoắc Đình bội tình bạc nghĩa đối với cô, vứt bỏ mẹ con cô không lo, ngược lại còn ân ái với người tình ở nơi này.]
Khóe miệng Minh Thù giật một cái, ngươi chỉ cho ta biết con ở đâu ra? Không tính quá trình sinh ra sao? Sao ta còn không biết mình có kỹ năng mạnh mẽ như vậy chứ?
[Bị Hoắc Đình chọc giận đến sẩy thai, tôi có thể làm chứng giả cho cô.] Hài Hòa Hiệu hơi chờ mong.
[Ký chủ, chủ ý này của tôi rất tốt đúng không, đến lúc đó Hạ Liên nhất định sẽ hận chết cô.]
Hài Hòa Hiệu, ngươi thành thật khai báo, kỳ thực ngươi là tới hại trẫm sao?
[Ký chủ, có đôi khi vì giá trị thù hận thì hi sinh cũng cần thiết lắm.] Hài Hòa Hiệu rất có lý.
"Cút!"
Mang theo sáng kiến tồi của ngươi cút đi càng xa càng tốt cho trẫm!
[...] Không hay sao? Sáng kiến tốt biết bao! Ký chủ hiểu hay không!
Lục Chước vốn là định đi qua, nhưng lúc Hoắc Đình tiến đến hắn thay đổi chủ ý, đi về phía sau lui ra ngoài.
Hoắc Đình không phải là lần đầu tiên tới, nhân viên công tác đều biết hắn đến xem Hạ Liên, những ánh mắt ghen tỵ ao ước rơi vào Hạ Liên.
"Sao cô lại ở chỗ này?" Minh Thù đang ngồi ở giữa nơi mà Hoắc Đình và Hạ Liên phải đi qua, cho nên trừ khi Hoắc Đình mắt mù, nếu không... tuyệt đối không có khả năng không nhìn thấy cô.
Minh Thù cho vào miệng hai miếng khoai tây chiên, xoa xoa bệnh tim bị Hài Hòa Hiệu gây ra: "Vì sao tôi không thể ở chỗ này, anh mua lại nơi này à?"
Hoắc Đình mặt lạnh: "Hứa Bắc, Hạ Liên không biết gì cả có gì cô cứ nhắm vào tôi."
"Thật ngại quá." Minh Thù lắc đầu, rất kiên quyết từ chối: "Anh không phù hợp yêu cầu."
Trẫm là người có nguyên tắc.
Hoắc Đình nghẹn họng có chút nói không ra lời.
Cô nhắm vào người nào còn có yêu cầu gì?
Hoắc Đình tự cho rằng Minh Thù chính là nhằm vào Hạ Liên: "Tôi không quan tâm cô muốn làm gì, cô dám động vào cô ấy, dù cô có Hứa thị làm chỗ dựa tôi cũng sẽ không nương tay."
Hạ Liên vừa lúc đi tới trước mặt Minh Thù, Minh Thù không chần chờ đưa chân ra ngáng. Trên mặt đất đều là các loại dây máy móc, Minh Thù đột nhiên đưa chân ra, Hạ Liên phản ứng không kịp vừa hay bị vấp.
Hoắc Đình nhanh tay đỡ được cô ta, tránh được bi kịch cô ta ngã xuống đất.
Minh Thù mím môi, cười tủm tỉm mượn cớ gây chuyện: "Thấy chưa, tôi động vào rồi đó."
Hoắc Đình: "..."
Hạ Liên tức giận trừng mắt về phía Minh Thù, có bệnh à!
Hoắc Đình hơi nổi giận: "Hứa Bắc cô đừng quá đáng!"
"Có muốn đánh tôi không?"
Minh Thù đứng dậy, nụ cười tươi tắn: "Muốn đánh tôi là đúng rồi, hãy luôn giữ loại tâm tình này."
Trong đám người đột nhiên vang lên một tiếng hô khẽ.
Lục Chước không biết từ đâu ôm một bó hoa hồng đỏ tươi tiến đến, khuôn mặt đẹp trai thoắt ẩn thoắt hiện sau bó hồng xinh tươi, dường như nhuộm một lớp ánh sáng ảo diệu.
Hắn đi ra từ đám người tránh sang hai bên, đưa hoa cho Minh Thù: "Tặng cô."
Hạ Liên tức đến mức chân mày giật thình thịch, không có Hoắc Đình làm sao có người đến gần nịnh nọt cô ta... Lục Chước khiến cô ta có cảm giác rất quái dị, gần đây nổi tiếng lên một cách kỳ lạ.
Hắn nhận một tiết mục giải trí đã nổi tiếng như vậy, người khác trả giá gấp mười lần công sức chưa từng được may mắn như hắn.
Người so với người khiến bản thân tức chết.
Minh Thù nhẫn nhịn nhìn hắn nhận lấy bó hoa.
Hoắc Đình sắc mặt âm trầm, đột nhiên lạnh lùng "hừ" một tiếng dẫn theo Hạ Liên rời khỏi không thèm chào hỏi.
"Thế nào, hết giận chưa?" Lục Chước tiến đến trước mặt Minh Thù.
Hơi thở của hắn phà vào mặt, trong sự quen thuộc mang theo sự xa lạ, Minh Thù lui về phía sau: "Tuy vậy, tôi cũng sẽ không dùng quy tắc ngầm với cậu, hết hy vọng đi."
Trẫm một người có thể giải quyết đám tiểu yêu tinh này, để cho ngươi ra sân sao! Ảnh hưởng trẫm thể hiện!
"Không sao, chỉ cần trên mạng cho rằng cô dùng quy tắc ngầm với tôi là tốt rồi."
Hắn có thể dần dần hiện thực hóa lời đồn này, không tin sẽ bắt không được kẻ thần kinh như cô!
Minh Thù: "..."
Thiết lập nhân vật thiếu niên của ngươi, ngươi không cần sao?
Hạ Liên và Hoắc Đình đều đi, Minh Thù cũng nhanh chóng cầm hoa rời khỏi, thế nhưng cô vừa rời đi không bao lâu trên mạng đều là chủ đề đứng đầu với câu chuyện Lục Chước tặng hoa cho cô ở phim trường.
Lục Chước bây giờ vô cùng nổi tiếng, người hâm mộ trước kia của hắn đã trở về, đột nhiên chứng kiến nam thần trong lòng bọn họ tặng hoa cho người khác, lại là với tổng giám đốc dùng quy tắc ngầm.
Đám người hâm mộ cuồng nhiệt không chấp nhận được, nhao nhao chạy đến weibo Minh Thù để lại lời nhắn.
Nam thần bọn họ gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, làm sao có thể bị người ta vấy bẩn.
Thậm chí có người triệu tập người để nuôi nam thần bọn họ.
Minh Thù rất cảm thán, sao cô không có những người hâm mộ cuồng nhiệt mất não như vậy nhỉ?
Bọn họ sẽ mua đồ ăn vặt cho trẫm, trẫm cần làm tổng giám đốc cái gì nữa!
Chuyện có ồn ào lợi hại hơn nữa nhưng nếu nhân vật chính không xuất hiện, mấy ngày nữa lại yên ắng trở lại thôi.
Lục Chước tiếp tục đóng phim, Minh Thù thỉnh thoảng đến đoàn phim, đoàn phim nhiều người là thế nhưng Minh Thù không tìm được cơ hội kéo giá trị thù hận, mà Hoắc Đình dường như ghi hận với Minh Thù nên cô đến đoàn phim, Hoắc Đình liền theo đến.
Nào là hoa tươi kim cương, mỗi lần đi đều là niềm vui bất ngờ đương nhiên điều này cũng khiến cho không ít người đố kỵ, ví dụ như một vài người hâm mộ Hoắc Đình.
Không cần Minh Thù làm gì thì tháng ngày của Hạ Liên cũng không quá tốt đẹp.
Minh Thù xuất hiện chịu tiếng xấu thay cho người khác, thêm chút dầu vào lửa giá trị thù hận dư giả rồi.
Minh Thù cảm giác mình có được một cách kéo giá trị thù hận tiết kiệm sức lực.
***
Minh Thù: Hiệp sĩ đổ vỏ chuyên nghiệp, bảo hành trăm năm.
Chịu tiếng xấu thay cho người khác còn vui vẻ như vậy, khả năng chỉ có Minh Thù của chúng ta rồi ha ha!