Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 605: Giới thượng lưu thật phức tạp (28)



Sự xuất hiện của Hoắc Đình làm cho Hạ Liên cảm thấy chỗ dựa vững chắc của mình đã tới, sống lưng thẳng tắp, không thể thua khí thế trước Minh Thù. 

Cho dù cô ta là tiểu thư của Hứa gia thì làm sao chỉ cần nắm chặt Hoắc Đình, Hứa gia một ngày nào đó sẽ chỉ còn là quá khứ. 

Cô nhất định sẽ là người chiến thắng cuối cùng. 

"Lần trước Hoắc tổng tìm người là muốn đụng chết tôi, hay là muốn đụng tôi thành tàn phế?" 

Minh Thù vừa nói chuyện đã dọa người. 

Hoắc Đình hơi liếc sang cô gái ngồi bên cạnh, gương mặt xinh đẹp yêu kiều lại vô cùng tươi vui, như hoa đào nở rộ sáng rực giữa gió xuân tháng ba. 

Ánh đèn trên sân khấu rực rỡ, từ trong đôi mắt đen láy của cô như sáng lên, chớp mắt ánh sáng như có thể soi sáng cả vực thẳm. 

Hắn ở trên bờ vực gió thổi qua rì rào, cơ thể không chịu được bụng dưới quặn đau. 

Hoắc Đình chợt hoàn hồn, đáy mắt mơ hồ sợ hãi. 

Nhưng hắn nhìn kỹ lại, cô gái đối diện vẫn như cũ cười nhàn nhạt, đơn thuần vô tội giống như đứa trẻ sơ sinh. 

Hắn ổn định tinh thần: "Hứa Bắc, cô đang nói cái gì?" 

"Tôi nói cái gì ư, Hoắc tổng chắc chắn có thể hiểu."  

Đôi mày Minh Thù nhướng lên: "Tôi không sao, có phải anh vô cùng thất vọng không?" 

Hoắc Đình ôm Hạ Liên, giọng nói hạ thấp nghe không ra tâm tình: "Tôi không thất vọng." 

Minh Thù dường như không nghe rõ lời của hắn, cười híp mắt nói: "Không sao, anh về sau sẽ càng thất vọng." 

Hoắc Đình: "…" Cô có nghe mình nói không? 

Buổi lễ trao giải này, mặc dù hiện tại Lục Chước có đầy các tin tức tiêu cực về bản thân cũng đem về được hai giải, tuy Hạ Liên có một bộ phim Hỏa Lan, nhưng cũng không đạt được giải thưởng gì. 

Lúc Lục Chước lên sân khấu, có thể là sợ có phóng viên hỏi bậy, vòng này hạn chế phóng viên đặt câu hỏi trực tiếp đi đến phần cảm nghĩ nhận giải. 

Lục Chước không hợp với màu đen, cho nên Lâm Ôn Việt đã chọn cho hắn chọn một bộ âu phục màu trắng. Lúc này đứng trên sân khấu với ánh đèn hào nhoáng càng như tỏa sáng ngàn lần, khiến người ta không thể dời mắt. 

Ở bên ngoài, Lục Chước vẫn là dáng vẻ lắm lời nói mãi không hết, cũng là đoạn văn phát biểu cảm nghĩ lâu nhất. Cuối cùng, hắn dừng một chút, giọng nói như thêm phần nhấn mạnh: "Câu nói sau cùng là dành cho người rất quan trọng với tôi." 

Người dẫn chương trình cười nói tiếp: "Không biết ai là người đó, là người rất quan trọng đối với cậu Lục đây?" 

Có thể là Lục Chước đã có đề cập qua với phía hậu cần, một chùm sáng chiếu đến chỗ ngồi của Minh Thù. 

Lục Chước theo ánh sáng nhìn sang: "Tôi có lẽ không phải người tốt nhất, nhưng tôi nhất định sẽ là người đối xử với em tốt nhất." 

Lục Chước nói xong, người dẫn chương trình còn tưởng hắn còn nói thêm điều gì đó nữa nên không nói tiếp, thế nhưng đợi vài giây giọng Lục Chước cũng không vang lên, lúc này người dẫn chương trình mới phản ứng nhanh chóng vỗ tay. 

Lục Chước cúi người chào người dẫn chương trình, cầm cúp xuống sân khấu. 

Người dẫn chương trình: "…" Theo như bình thường, bây giờ không phải cậu ta nên hỏi đối phương gì đó sao? Sao lại đi rồi... 

Người dẫn chương trình ngơ ngác. Ở bên kia, đạo diễn gọi cô vài tiếng, cô mới tiếp tục đọc tiếp lời kịch bản phía dưới. 

Lục Chước nào dám hỏi Minh Thù, một lát nữa trước mặt mọi người cô mà hỏi một câu "Cậu là cái gì mà đòi xứng đôi với trẫm" thì mặt hắn biết giấu ở đâu? 

Tỏ tình lại phải hao tâm tốn sức như vậy, Lục Chước cảm giác mình đúng là số khổ. 

Trở về nhất định phải xin phí bồi thường tinh thần. 

Buổi lễ trao giải kết thúc, bởi vì có khán giả cho nên bọn họ sẽ đi ra từ một cửa khác, Minh Thù bị bỏ lại phía sau muốn tìm Hạ Liên giao lưu tình cảm. 

Thế nhưng Hạ Liên thông minh hơn rồi, bên cạnh luôn có người theo sát bước đi của Hoắc Đình. 

Minh Thù đi theo phía sau, cô ta liền cảm thấy như có sói theo đằng sau, lúc nào cũng có thể xông lên cắn đứt cổ của cô. 

Hạ Liên bước chân nhanh hơn, cô ta vốn có xe riêng nhưng vào lúc ra về cô chọn đi xe Hoắc Đình. 

Minh Thù hơi thất vọng, cần đồ ăn vặt tự an ủi. 

"A!"

Tiếng kêu thất thanh từ một nơi không xa truyền đến, mọi người nhao nhao nhìn sang hướng bên kia, chỉ thấy bên kia không biết từ đâu tràn vào một đám người hâm mộ, nhân viên trực không cản bọn họ lại. 

Có thể là một ngôi sao nào đó đã bị vây lại rồi. 

Minh Thù đang muốn rời đi, vô tình nhìn thấy trợ lý của Lục Chước, hắn đang bối rối điều nhân viên trực ca nhanh chóng ngăn những người đó lại. 

Có người hâm mộ trong tay còn giơ một tấm bảng đèn có hai chữ Lục Chước đặc biệt bắt mắt. 

Minh Thù lập tức đi qua bên đó, nhân viên trực ca đã kéo những người hâm mộ này ra, Lục Chước được trợ lý đỡ một tay hắn bịt chỗ hở vết thương, máu từ ngón tay nhỏ giọt xuống. 

Minh Thù mở đường cho nhân viên trực ca làm việc, tự tay dìu Lục Chước: "Xảy ra chuyện gì?" 

"Bị dao nhỏ rạch phải." Lục Chước thấp giọng. 

Hắn mới ra tới, liền có một nhóm người hâm mộ ào lên, có một người đàn ông chen ở giữa những người hâm mộ lúc tới gần hắn đột nhiên lóe lên tia sáng có một con dao, hắn đưa tay ra đỡ mới có thể tránh để khuôn mặt không bị thương. 

"Bắt được người chưa?" Minh Thù quay đầu hỏi nhân viên trực ca. 

Nhân viên trực ca nói: "Quá nhiều người, tia sáng quá mờ, người đâm cậu Lục liền chen vào trong đám người hâm mộ chúng tôi không thấy được người nào." 

"Báo cảnh sát." Minh Thù chỉ bên đó có thể là lý do Lục Chước bị thương, hù dọa người hâm mộ: "Không tìm ra người đó, những người này một người cũng không thể thả." 

Nhân viên trực ca hơi cong môi cũng chưa có cơ hội nói, Minh Thù đã đưa Lục Chước rời đi theo một hướng khác, bên đó có vệ sỹ cao to lực lưỡng những người hâm mộ không dám đi qua. 

Chuyện Lục Chước bị thương lan truyền rất nhanh, mà trước đó khi phỏng vấn Minh Thù còn nói những lời nói kia bị phóng viên cắt xén, âm mưu ám chỉ cô thừa nhận Lục Chước có bệnh, giải trí Bắc Thần bao che. 

Lục Chước đạt được giải thưởng đều bị đồn thổi là được cô bỏ tiền ra mua. 

Minh Thù cũng rất vui vẻ, cô chính là có nhiều tiền, tiêu tiền đi mua giải thưởng không thể ăn được. 

Bọn họ bị não tàn sao. 

Người đâm Lục Chước bị thương rất nhanh đã bị bắt, nghe nói là bạn gái vì Lục Chước chia tay hắn, hắn tức giận mới làm ra chuyện như vậy. 

"Cô còn có tâm trạng ăn táo của tôi, giải trí Bắc Thần sắp rơi xuống bờ vực rồi." Lục Chước dựa vào giường bệnh liếc nhìn người bên cạnh, cái này gọi là hy vọng càng nhiều, thất vọng càng cao. 

Bên ngoài thời thế sắp thay đổi, cô còn ở đây chỉ biết ăn và ăn. 

"Dục tốc bất đạt (*), phải bình tĩnh." 

"Tôi thấy cô sắp tàn rồi." Lục Chước cũng không suy nghĩ kỹ, liền nói ra. 

Hắn nói xong cũng kịp phản ứng, lập tức câm miệng. 

Nhưng Minh Thù cũng không quan tâm, chuyên tâm ăn táo. 

Đó là táo của lão tử! Hắn mới là người bệnh, đến đồ ăn của người bị thương cũng không buông tha, cầm thú! 

Lâm Ôn Việt gõ cửa đi vào, trước là đến xem nghệ sĩ mình như thế nào, sau đó nói: "Hứa tổng, đều chuẩn bị xong." 

Minh Thù để dao xuống, đứng dậy, thuận tay xoa đầu Lục Chước hai cái: "Dưỡng thương cho tốt, tôi về chuẩn bị xin phá sản về nhà kế thừa gia sản." 

Lục Chước: "…" 

Lục Chước cho rằng Minh Thù nói bậy, nhưng khi hắn xem tin tức lúc giải trí Bắc Thần tuyên bố phá sản cả người đều bủn rủn, đúng thật là cô tuyên bố phá sản! 

Mà tin tức tài chính và kinh tế đồng thời phát sóng, nói về tin Minh Thù ký kết hợp đồng với mấy công ty giải trí. 

Cô bao trọn giới giải trí ngoại trừ giải trí Chí Thượng, mua hết những công ty giải trí có thực lực, sáp nhập vào một công ty giải trí, gọi chung là giải trí Cổ Kim. 

***

(*) Dục tốc bất đạt: Muốn thành công thì không nên hấp tấp, vội vã.