Tưởng Hàm ở phía sau cười đắc ý, cô đã dự liệu được Triệu Dương sẽ vì cô mà phản ứng như vậy.
Dương Dương giận quá chỉ vào mặt Triệu Dương: "Việc nhà của cậu nhưng Đại nhi là bạn tôi, cậu bắt nạt cô ấy như vậy rồi lại đuổi tôi đi, đi cái rắm á! Hôm nay cậu nhất định che chở cho cô ta có phải hay không?"
Triệu Dương đứng yên không nhúc nhích.
Mắt thấy Dương Dương chuẩn bị đánh nhau với Triệu Dương, Phương Thất vội tới kéo cô ấy lại: "Cậu tỉnh táo một chút đi. "
Phương Thất buông Y Đại ra Minh Thù thuận tay đỡ lấy cô, cả người Y Đại lạnh ngắt, mặt không còn một chút máu.
Minh Thù bảo Lục Chước mang ghế qua, Lục Chước trừng mắt nhìn lại ngoan ngoãn lấy hai cái ghế bên cạnh tới, đưa một cái cho Y Đại ngồi, một cái đưa cho vợ mình ngồi.
"Bắc Bắc..."
Minh Thù vỗ vỗ tay cô: "Ly hôn đi! Cô vì hắn lãng phí nhiều năm như vậy đã là một việc không có lợi ích gì rồi, bây giờ quay đầu còn kịp."
Y Đại tay run một cái: "Nhưng đứa bé..."
Đã năm tháng rồi, bây giờ mà bỏ đi... Đứa bé này tại trong bụng của cô lâu như vậy, cô không đành lòng.
"Cậu có thể sinh nó ra, nếu cha mẹ cậu không đồng ý nuôi, gia sản to lớn của Hứa gia cũng không tiếc nuôi một miệng ăn."
Y Đại khóc không thành tiếng, nhào tới trên người Minh Thù: "Bắc Bắc, tôi lúc đầu nên nghe lời cậu."
Lục Chước lập tức trợn to mắt, làm cái gì mà ôm vợ của lão tử!
A, còn cọ sát vào nữa!
Lục Chước hận không thể lôi Y Đại ra, đây là vợ của lão tử!
Mau buông ra cho lão tử!
Y Đại đột nhiên buông Minh Thù ra, cô lau nước mắt: "Tôi nghe lời cô, ly hôn."
Y Đại dựa vào bên cạnh đứng lên: "Dương Dương, Phương Thất."
"Mẹ nó, sao khi còn bé không phát hiện ra cậu là một kẻ cặn bã như vậy! Nếu sớm biết, bà đây đã không chơi với cậu."
"Đại nhi gọi cô!" Phương Thất vội vàng lôi Dương Dương đang đỏ mắt mắng chửi quay lại.
Y Đại nhìn Dương Dương cười, cô quay ra nhìn Triệu Dương đang che chở cho Tưởng Hàm: "Triệu Dương, là tôi sai rồi, tôi không nên thích anh, bây giờ tôi hối hận rồi cũng may còn kịp, cho nên... Chúng ta ly hôn đi!"
Cô không nên có một tia hi vọng cảm thấy Triệu Dương thực sự buông bỏ Tưởng Hàm.
Hiện thực cho cô một bài học khắc sâu lại đau thấu tim gan.
Khi còn bé, người cô quen biết đầu tiên chính là Triệu Dương, là vì Triệu Dương mới quen biết Dương Dương, Phương Thất. Bắc Bắc là người cuối cùng quen biết, khi đó bên trong vòng tròn này Dương Dương và Bắc Bắc dẫn đầu, cô thực ra rất không thích cùng bọn họ chơi đùa.
Bởi vì bọn họ chơi các trò chơi nhìn qua có chút điên cuồng cho nên mỗi lần chơi đùa, cô đều rất sợ.
Thế nhưng Triệu Dương kiểu gì cũng sẽ lôi kéo cô, nói cho cô biết quy tắc, dẫn cô chơi đùa đến cuối cùng.
Cô không nhớ rõ là khi nào thì mình bắt đầu thích Triệu Dương.
Nhưng cô đã thích hắn.
Tất cả những người xung quanh cô đều biết cô thích hắn, chỉ có duy nhất hắn không biết.
Cô cũng không nhớ rõ mình vì hắn mà từ bỏ bao nhiêu thứ, nhưng những việc này đều là cam tâm tình nguyện, bởi vì cô thích hắn.
Thích đến mức vì hắn buông bỏ cả lý tưởng của mình.
Thích đến mức vì hắn bỏ qua những thứ mình yêu thích.
Thích đến mức… cả thế giới chỉ còn lại có hắn.
Nhưng từ khi Triệu Dương gặp phải Tưởng Hàm thì thay đổi, hắn không còn là thiếu niên sạch sẽ, anh tuấn trong ấn tượng của cô nữa... Những hình ảnh đẹp đẽ đã bắt đầu ố vàng, phủ đầy bụi.
Từ nay về sau, cô phải bỏ qua người này.
Đáy mắt Y Đại không có nước mắt cô kiên định quay đi, Minh Thù đỡ cô đi ra ngoài, trước khi đi quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Dương, cô không nói gì mang theo Y Đại rời đi.
Dương Dương "xì" một tiếng khinh miệt: "Đứa bé kia lúc nào sinh ra tốt nhất là mang đi xét nghiệm thử xem, chưa chắc là con của cậu đâu."
Triệu Dương: "..."
Minh Thù đưa Y Đại trở về, Dương Dương ở lại cùng cô.
Trên lầu đi xuống, Lục Chước từ trong bóng đêm đi tới: "Vợ à, có lạnh hay không?"
Minh Thù bị hắn kéo vào trong lòng, cô dựa vào hắn không nhúc nhích ngược lại hỏi một câu: "Lục Chước, tim một người rộng lớn bao nhiêu?"
"Em lớn bao nhiêu, trái tim anh sẽ lớn bấy nhiêu."
Nó chỉ có thể chứa đựng cô trong đó.
"Vậy anh là quái vật sao?" Minh Thù khua tay: "Em lớn như vậy, trong người anh có một không gian sao?"
"..." Ha ha, về nhà tắm một cái rồi đi ngủ, không việc gì phải cùng với cô cãi nhau cho khổ thân.
Lục Chước ôm Minh rời đi, hắn không thấy được lúc Minh Thù cúi đầu nở nụ cười rạng rỡ.
-
Y Đại và Triệu Dương ly hôn rất thuận lợi, Minh Thù giám sát chặt Tưởng Hàm, giới giải trí gần đây gió êm sóng lặng, Minh Thù đột nhiên chèn ép một diễn viên không nổi danh khiến không ít người chú ý.
Mà lịch sử đen tối của Tưởng Hàm cũng bị người ta đào ra.
Tưởng Hàm sau này muốn trở lại giới giải trí là không thể nào.
Y Đại sinh ra một thằng nhóc mập mạp, Y Đại từ chối đề nghị hỗ trợ nuôi con của Minh Thù, muốn tự mình nuôi con.
Có lẽ là câu nói trước đây Dương Dương nói đã khắc sâu vào đáy lòng Triệu Dương cho nên khi đứa bé sinh ra, hắn liền đi giám định quan hệ cha con, kết quả làm cho Triệu Dương suy sụp. Cuộc sống của hắn và Tưởng Hàm hàng ngày đều là cãi vã.
Có đôi khi Triệu Dương nhớ tới Y Đại, người con gái đã đi qua nửa cuộc đời trước của mình.
Sau đó... lại rơi vào vòng cãi vã không chấm dứt.
-
Minh Thù ở thế giới này sống năm năm.
Mỗi lần nói đến việc chết như thế nào đều rất đau lòng.
Không phải là cô đang đi bơi sao?
Sao lại bị điện giật chết?
Trẫm chỉ muốn chết một cách yên lành tử tế, có thể cho trẫm chết một cách có tôn nghiêm được không? Có thể hay không? Hỏi ngươi có thể hay không?
Hài Hòa Hiệu cũng giả chết? Lúc có ý nghĩ xấu không phải rất nhanh sao?
[…] Lúc này không giả chết còn đợi khi nào.
Không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Trên màn hình mây trắng hiện lên thông tin.
Họ tên: Minh Thù
Giá trị thù hận: 340000
***
Nhiệm vụ nhánh: Chưa hoàn thành.
Nhiệm vụ ẩn: Thu hoạch giá trị thù hận 80000.
Minh Thù nheo mắt.
Lần này giá trị thù hận rất khả quan!
[...] Cô lũng đoạn toàn bộ giới giải trí, toàn bộ giải trí đều phải nhìn sắc mặt cô mà làm việc, giá trị thù hận có thể không cao sao?
[Ký chủ cố gắng lên!]
Minh Thù ngồi cạnh màn hình mây trắng suy nghĩ một lúc, hệ thống cũng không biết cô đang suy nghĩ cái gì nhưng nhìn cô cười âm hiểm như vậy, đoán chừng không phải là chuyện gì tốt.
Phòng cháy, phòng trộm, phòng ký chủ.
Suy nghĩ xong, Minh Thù mới vung tay lên: "Mang thức ăn lên!"
-
"Cạch."
Khoang thuyền trong suốt mở ra, thiếu niên từ bên trong nhẹ nhàng bước ra ngoài, hắn nhìn tiến độ nhiệm vụ thực tế bên cạnh, giống bình thường đều thất bại, hắn thu tầm mắt lại đẩy cửa ra đi ra ngoài.
Trên hành lang nhiều người qua lại.
Hắn đi thẳng vào thang máy, đi lên lầu.
Đây là một phòng làm việc khá lớn, thiếu niên đẩy người máy cản đường ra đi thẳng vào trong.
Thiếu niên đập hai tay lên bàn: "Anh rốt cuộc để cho tôi làm nhiệm gì vậy?"
Ở phía đối diện, chiếc ghế chậm rãi quay lại, một người đàn ông tóc vàng vuốt mắt, không mặn không nhạt liếc hắn: "Càng ngày càng không có quy củ."
"Trả lời vấn đề của tôi."
Người tóc vàng không biểu cảm gì: "Không làm được có thể rời khỏi đây."
Thiếu niên nhíu mày, bình tĩnh nhìn người đàn ông tóc vàng, một lúc lâu sau hắn lạnh hừ một tiếng: "Không có lão tử không làm được việc gì đâu."
Hắn xoay người rời phòng, tới cửa gặp một người, thiếu niên vốn đang không vui tâm tình càng tệ, hằn học hỏi: "Ngươi tới nơi này làm gì?"
"Báo cáo công việc, ngay cả việc này Cửu thiếu cũng muốn quản lý sao?"
Thiếu niên mắng một tiếng: "Cá mè một lứa."
"Cảm ơn Cửu thiếu khích lệ." Người kia cũng không tức giận, thản nhiên vào phòng.
Thiếu niên lại mắng: "Liên kết với nhau làm việc xấu."
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn lên tường bên cạnh, trên tường hiện ra một bảng xếp hạng.