Trên một con đường trong thành phố, Tiểu Sửu như bị tăng động, trong vòng một phút thay đổi không dưới mười tư thế.
Hắn nhìn sang người nào đó bên cạnh đang uống từng ngụm nước nhỏ, ăn lương khô: "Chúng ta mai phục ở đây làm gì?"
"Mai phục cái gì." Minh Thù bỏ nước xuống.
"Chúng ta không phải là đang quang minh chính đại ngồi giữa đường cái sao?"
Tiểu Sửu nhìn lại nơi bọn họ đứng, đúng là giữa đường cái…
Hắn đổi câu hỏi khác: "Chúng ta ở chỗ này làm gì, chỉ còn ba ngày nữa là đấu phe kết thúc, chúng ta đi giết người không được sao?"
"Làm người phải có lý tưởng."
"Lý tưởng của tôi là giết người."
"Vậy cậu nên suy nghĩ lại đi."
"..."
Không có việc gì làm, đội viên của Đế Quốc Mỹ Thực ngồi dưới đất chơi đánh bài nói chuyện: "Một chọi hai!"
"Tứ quý K!"
"Át!"
Tiểu Sửu nhìn Đề Nha, sau đó hắn lại nhìn về một nơi khác. Mười ngày trôi qua, trên người bọn họ ít nhiều đều dơ dáy bẩn thỉu, duy chỉ có Đề Nha vẫn sạch sẽ giống như mỗi ngày đều tắm.
"Đến rồi!" Minh Thù nhìn về phía đầu đường, chỉ thấy bên kia có một đội đang đi qua bên này.
Đội viên chơi đánh bài nhanh chóng dọn dẹp, đứng lên nhặt lá cờ vốn bị ném qua một bên lên, giơ giơ, bày ra khí thế hung hăng.
Tiểu Sửu: "..." Nếu không phải vừa thấy bọn họ chơi đánh bài, hắn cũng sẽ tin.
Mọi người thay đổi rồi!
Tiểu Sửu cảm thấy trước đây đều là mình khiến người khác kinh ngạc, bây giờ thế giới của hắn xem ra cũng đang không ngừng đổi mới, mỗi ngày đều có bất ngờ.
Minh Thù giao chìa khoá cho một đội viên, bảo hắn đưa cho Đỗ Miên ở đối diện.
Bởi vì đều cùng một chiến tuyến, người bên kia chỉ phòng bị, cũng không động thủ.
"Đỗ Miên có ở đây không?" Đội viên hỏi một tiếng.
Đỗ Miên đã thấy Minh Thù, lúc này lại bị người gọi tên, đáy lòng cô ta thấy hơi hồi hộp.
Người dẫn đầu đội nhìn về phía Đỗ Miên.
Đỗ Miên đành phải tiến lên.
Đội viên đưa chìa khoá cho Đỗ Miên: "Lão đại chúng ta đưa."
Nói xong đội viên chạy thật nhanh về.
"Đây là gì?" Trong đội có người hỏi Đỗ Miên.
"Đó chính là Đế Quốc Mỹ Thực gây xôn xao dư luận thì phải? Lão đại của bọn hắn tại sao muốn tặng đồ cho cô? Đỗ Miên, cô biết bọn họ sao?"
Đỗ Miên đúng là đang tìm chìa khóa này nhưng cô không tìm được trên người Thu Nguyệt. Khi đó chìa khóa này rõ ràng ở trên người Thu Nguyệt.
Ai biết được chìa khóa này lại ở trong tay cô gái không thể hiểu thấu kia.
Cô ta còn đưa cho mình?
Đỗ Miên cảm thấy mơ hồ.
"Đây là chìa khóa, có trang bị." Người đàn ông lời ít mà ý nhiều giải thích.
"Người kia tên là Ngân Lạc, là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong vòng luân hồi này. Đỗ Miên, tại sao cô lại biết cô ta?"
"Tôi không biết cô ta." Đỗ Miên lắc đầu.
"Lần trước tôi..."
Đỗ Miên kể lại việc lần trước cho người kia một lần, cô chính là bị bắt nạt, sao biết được cô gái kia đang suy nghĩ gì.
Người đàn ông nghe xong mày nhíu lại, hắn biết Đỗ Miên là người mới, một người mới... sao lại có thể chọc tới người như Ngân Lạc được?
Nếu không phải Đỗ Miên nói dối, vậy việc này coi như phải tìm hiểu thêm.
"Tống đội, việc này có gian trá gì không?" Đỗ Miên nói:
"Cô ta chắc không phải có lòng tốt đưa vật quan trọng như thế này cho tôi."
"Trang bị thành phố hai sao đối với người chơi như cô ta mà nói, đã không còn sức hấp dẫn." Tống Diệp đứng ở góc độ khả quan phân tích.
Sau cùng lại thêm một câu: "Cô ta tặng cho cô thứ này là có chủ ý gì thì tôi cũng không rõ lắm."
"Cô ta sẽ không có lòng tốt như vậy, việc này nói không chừng có bẫy..." Đỗ Miên nhỏ giọng nói:
"Tôi không đi thì hơn, đừng vì trang bị mà đổi mạng của mình."
Chìa khoá là đưa cho Đỗ Miên, Tống Diệp cũng không thể nói gì. Hắn liếc mắt nhìn Minh Thù bên kia, mang người đi về một hướng khác.
Buổi tối, Tống Diệp tìm được một nơi nghỉ chân.
Đợi sau khi mọi người đều nghỉ ngơi, Đỗ Miên cầm chìa khoá, thận trọng tránh những người khác, đi theo manh mối bên trên chìa khóa, tìm được nơi đó.
Cô ta nói như vậy, trên thực tế là sợ Tống Diệp mang theo đội đi cùng với mình. Thu Nguyệt cũng ở đó, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn...
Đỗ Miên ổn định tinh thần, tìm được nơi cắm chìa khóa.
Bóng đêm che đậy, hình bóng Đỗ Miên biến mất ở cửa vào.
-
Đỗ Miên vòng qua không ít cơ quan, đi tới một mặt tường sau cùng. Cô thử một hồi lâu mới mở được vách tường ra.
Không gian bên trong chỉ có một cái bàn, trên bàn đặt một chiếc hộp.
Vẻ mặt Đỗ Miên vui vẻ kích động tiến lên, đưa tay lên lấy chiếc hộp.
Nhưng lúc tay cô sắp chạm vào, cô lại chần chừ. Lúc tiến vào gặp phải nhiều cơ quan như vậy, vật này...
Lúc Đỗ Miên đang chần chừ, bên cạnh có bóng đen lao tới. Đỗ Miên giật mình, lúc này bỏ qua chiếc hộp, lăn về một bên.
Bên tai cô tất cả đều là âm thanh "ầm ầm", ý thức chớp mắt rơi vào bóng tối.
Cô không biết mình hôn mê bao lâu.
Khi tỉnh lại thì thấy một khuôn mặt đang mỉm cười.
"Cô..." Đỗ Miên cảm thấy trên người đau rát. Cô ta há hốc mồm vì kinh ngạc, trong đầu vẫn ong ong, hầu như ngay cả giọng nói của mình cũng không nghe được.
Cô ta há to miệng: "Cô cố ý dẫn tôi tới đây? Tôi với cô rốt cuộc có thù oán gì, tại sao cô lại muốn hại tôi?"
Đụng vào cô là thứ gì, cô không thấy rõ nhưng chắc chắn không phải là người... Vì lúc đụng vào cô cũng không có nhiệt độ, càng giống vật gì đó.
Nhưng cũng chính vì nó, cô mới không quan tâm tới chiếc hộp, lăn ra phía sau... vụ nổ.
Đúng vậy, vụ nổ.
Bên tai cô tất cả đều là tiếng nổ mạnh, bây giờ ở trong đầu vẫn là âm thanh kia.
"Không có thù oán." Minh Thù nói:
"Tôi chỉ muốn cô hận tôi mà thôi, rất đơn giản đúng không?"
Đỗ Miên nghe không rõ lắm: "Cô nói cái gì?"
"Nói bây giờ trông cô thật đáng yêu." Minh Thù mỉm cười, đẩy tay Đỗ Miên ra, lấy chiếc hộp kia tới.
"Giờ là lúc chọc tức cô."
Đỗ Miên giật mình, theo bản năng muốn cướp nhưng cô vừa khẽ động, thân thể lại đau đớn một hồi.
"Cô trả lại cho tôi." Là đồ của cô, cô liều chết lấy được nó.
"Trả lại cho tôi!"
Minh Thù lui ra phía sau hai bước: "Nhưng là tôi mang cô từ bên trong ra, cô nên cảm ơn tôi, thứ này coi như là quà cảm ơn đi!"
"Nếu không phải do cô, sao tôi có thể đi vào đó!" Đỗ Miên cắn răng.
"Đó là do tôi lấy được, cô dựa vào cái gì mà cướp đồ của tôi."
"Cô muốn tìm chìa khoá, tôi tặng cho cô. Nhưng việc cô đi vào là cô tự mình quyết định, không liên quan đến tôi." Minh Thù cười xán lạn.
"Tôi cũng không cầm súng bắt cô đi vào đúng không, nói có lý chút đi."
Đỗ Miên: "..."
"Vì sao cô không giết tôi!" Đỗ Miên nghĩ mãi không ra, nếu cô ta có thù oán với mình, có thể trực tiếp giết cô.
Vì sao không giết cô.
Thay vào đó lại tìm cách... tra tấn cô?
"Không giết được." Minh Thù như an ủi, giọng nói nhẹ nhàng.
"Đừng sợ, cô sẽ không chết đâu, lần sau gặp lại."
Hy vọng lần gặp mặt sau, cô sẽ càng hận tôi hơn.
"Cô trở lại cho tôi!"
Minh Thù nhìn cô ta phất tay, bóng người dần dần biến mất trong đêm tối đen như mực.