Quả thực dáng dấp Đỗ Miên không tệ, đặc biệt là vóc người. Lúc đầu trong trò chơi, người chơi nữ còn có thể sống sót vốn không nhiều. Cuộc sống của bọn họ đã rất khó khăn, có thể gặp được một người chơi nữ thông minh không bóp team thì bọn họ cũng bằng lòng dẫn theo
“Ôi, đàn ông ấy à.” Minh Thù lắc đầu.
“Ôi, đàn ông ấy à.” Tiểu Sửu cũng lắc đầu theo.
“Cậu không phải là đàn ông à?” Minh Thù nhìn Tiểu Sửu một cách quái dị.
“Hì hì, người ta vẫn là chàng trai trẻ.” Khuôn mặt Tiểu Sửu khôi hài biến thành ngượng ngùng nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy quái dị.
Ánh mắt Đề Nha lạnh như băng dường như sinh ra một tia nhìn thẳng không đành lòng, cô dời tầm mắt liếc nhìn Minh Thù, hai cô gái không tiếng động lĩnh ngộ ý tứ được đối phương biểu đạt.
Nhưng Tiểu Sửu tương đối thấp, giọng nói lộ vẻ non nớt, không giống một người trưởng thành. Nhưng hành vi của hắn... không dám khen tặng.
“Con côn trùng nhỏ này thật xấu, chi bằng bóp chết đi?” Tiểu Sửu lại phát biểu ý kiến.
Tiếng nói của hắn vừa dứt, hai con côn trùng đã dừng lại bắt đầu kích động, phát ra tiếng rống giận dữ như đang uy hiếp bọn họ, dám động “nhộng con” thì bọn họ sẽ phải đền mạng.
Minh Thù đã bị cô lập ra xa, vẻ mặt không thiện cảm nhìn Đỗ Miên rồi cười dịu dàng với cô ta.
Đáy mắt Đỗ Miên ánh lên sự hận thù muốn xé nát cô!
“Đúng đúng đúng, cứ giữ như thế! Đỗ tiểu thư, đúng là như vậy!” Ánh mắt Minh Thù sáng trong, nụ cười càng rực rỡ:
“Sức sống có thể khiến tâm tình cô sung sướng, khiến cô trẻ trung, hãy giữ như thế, cô có thể!”
Đỗ Miên đột nhiên bối rối, chuyện gì đây?
Cô ta đang nói gì khùng điên vậy?
Sức sống giúp tâm tình người ta sung sướng, khiến người ta trẻ trung, sao cô còn không tức giận đi?
Quần chúng vây xem cũng ngơ ngác như Đỗ Miên, không hiểu đó là thao tác gì.
-
Minh Thù nhéo côn trùng phiên bản thu nhỏ, thân thể nó mềm nhũn, dường như có vật gì cứng. Minh Thù sờ mãi, chắc là chìa khoá.
Chìa khóa thành phố ba sao có thể có được trang bị ngon, Đỗ Miên trộm nó cũng có thể hiểu được. Chỉ là cô ta không ngờ hai con côn trùng này lại quan tâm côn trùng con như thế, đuổi theo cô ta không tha đã đành, còn lợi hại như vậy.
Minh Thù nhìn về phía những người ở chỗ này: “Thứ này là đồ tốt nha, bên trong có chìa khoá, mọi người ai muốn?”
Đế Quốc Mỹ Thực: “...” Nói lời này ngay trước mặt ba mẹ nhộng con thật sự tốt sao? Không sợ ba mẹ nó cắn chết cô sao!
Ôi mẹ ơi!
Xem cha mẹ nó trừng mắt sắp rơi tròng mắt ra ngoài rồi kìa.
Hù chết người mà!
Ở Đế Quốc Mỹ Thực người chơi hoàn toàn không suy nghĩ gì đến chìa khoá, bọn họ chỉ nghĩ đến chuyện sống sót.
Theo một tà giáo đã rất khó khăn, hãy đối đãi tốt với những lương dân vì dân trừ hại như bọn họ.
Người bên cạnh có vẻ tương đối kích động.
Chìa khóa thành phố!
Vào trong những thành phố này, có thể còn sống đi ra ngoài là nguyện vọng thứ nhất, nguyện vọng thứ hai đó là có thể tìm được chìa khoá, đạt được một chiếc có thể mang đi trang bị.
Trang bị như vậy, trong nhiệm vụ kế tiếp, bọn họ sẽ càng có lợi, dễ dàng sống sót hơn.
Nhưng chìa khoá thành phố có hạn, rất nhiều người chơi có thể nhận được trang bị chỉ là nhờ vào vận may may mắn hoặc thực lực mạnh.
Nhưng rất nhanh đã có người chơi tỉnh táo lại, cho dù có chìa khoá thì sao, có thể đánh thắng hai con côn trùng đối diện sao?
"Tới đây, tặng cho các người."
Minh Thù đột nhiên ném côn trùng nhỏ về hướng bọn họ, trong tay cô bắn ra một đoạn sợi tơ rất nhỏ. Thân thể cô chợt vọt lên mái nhà cao bảy tầng đối diện, nhảy mấy cú liền đáp trên tầng thượng.
Thành viên Đế Quốc Mỹ Thực bị bỏ rơi: “...” Chúng tôi thì sao!
Tiểu Sửu và Đề Nha phản ứng nhanh nhất. Thời điểm Minh Thù di chuyển, Đề Nha vung ra Lôi Ti Tản của cô, mở nó ra bay lên trời cao.
Tiểu Sửu có chút khôi hài, dưới chân hắn có nhiều lò xo kiểu trang bị bắn ra bật cao hợp với tiếng cười hì hì của hắn, cảnh tượng khá là quái dị.
Minh Thù đứng ở sát ranh giới, cúi người nhìn phía dưới.
Hai con côn trùng rõ ràng đã bắt đầu công kích, trong cảnh tượng hỗn loạn, thành viên Đế Quốc Mỹ Thực nhân cơ hội bỏ chạy.
Mà Phó Thần đứng ở góc, hai con côn trùng rõ ràng gào thét đi qua bên cạnh hắn nhưng không chủ động công kích hắn, chỉ là cây súng hắn cầm trên tay rất đặc biệt.
“Tôi nhớ ra người đó là ai rồi.” Tiểu Sửu từ trên bầu trời rơi xuống bên cạnh Minh Thù, đột nhiên cười hì hì nói:
"Phó Thần, bọn họ còn gọi là Phúc thần, vận may hắn cực tốt. Trong bảng xếp hạng thành phố năm sao, hắn là người lợi hại xếp thứ hai."
“Bảng xếp hạng thành phố năm sao?” Minh Thù nghe được một từ xa lạ: “Xếp đầu là ai?”
Tiểu Sửu chớp mắt: "Ô Cốt."
“Cổ?”
“Cốt trong xương cốt.” Tiểu Sửu tỏ ánh mắt kỳ dị:
“Nhưng hắn và Phúc thần cũng không khác biệt lắm, đánh nhau ước chừng không ai thắng ai.”
Mắt hắn đảo quanh hai vòng: “Hì hì... cô cũng có thể tham gia nhiệm vụ thành phố năm sao nhưng cô không tăng cấp nên cô không ở trên bảng xếp hạng.”
Đề Nha nghe được lời Tiểu Sửu nói cũng nhìn qua, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn lạnh như băng, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.
Cấp nguyên chủ phía sau quả thực biểu hiện có thể tăng cấp.
Có thể nguyên chủ không có điểm tăng cấp... Cô điểm qua ký ức một lần, không phát hiện nguyên nhân nguyên chủ không tăng cấp.
Minh Thù ngồi vào sát ranh giới, lấy đồ ăn vặt ra, hãy bắt đầu biểu diễn!
Tiểu Sửu và Đề Nha đột nhiên tìm tới cô khẳng định không phải ngẫu nhiên.
“Hắn tham gia nhiệm vụ thành phố này làm gì? Lẽ nào cũng là...” Tiểu Sửu dừng một chút, sự khôi hài trên mặt hiện lên một vẻ quái dị:
“Vì sao cô không tăng cấp?”
“Vậy vì sao cậu không tăng cấp?” Minh Thù mỉm cười hỏi ngược lại.
Tiểu Sửu dò xét Minh Thù một chút rồi nhìn về phía Đề Nha.
Đề Nha gật đầu một cách khó đoán.
Minh Thù đánh giá Đề Nha không để lại dấu vết, hầu hết thời gian Tiểu Sửu đều muốn hỏi ý kiến Đề Nha, có thể thấy được trong hai người kia, Đề Nha này làm chủ.
Thanh niên tiền đồ xán lạn mà!
Tiểu Sửu có được đáp án của Đề Nha, quay đầu lại cười hì hì nói: “Kế tiếp tôi muốn nói cho cô biết, cô phải nghe thật kỹ nhé.”
“Mời bắt đầu biểu diễn.” Minh Thù bày ra tư thế nghe kể chuyện.
Tiểu Sửu: “...” Ai kể chuyện với cô chứ, hắn nói chuyện liên quan đến sinh tử.
Đề Nha không có khả năng nói, Tiểu Sửu chỉ có thể hít thở sâu một hơi.
“Biết vòng luân hồi vì sao không có người chơi thành phố năm sao không?”
“Không phải đều chết hết rồi sao.”
Tiểu Sửu như khinh bỉ: “Chết mới lạ, đó chỉ là tin đồn.”
“Ồ.”
Suy nghĩ lại một chút cũng đúng, nếu thành phố năm sao tồn tại, nhiều người chơi như vậy không có khả năng một người cũng không tồn tại.
“Vòng luân hồi thành phố năm sao ở lầu một trăm.” Tiểu Sửu nói:
“Người chơi ở đó mới thật sự mạnh.”
“Không tăng cấp cũng sẽ bị cưỡng chế tham gia nhiệm vụ thành phố năm sao. Tôi không biết cô đã tham gia chưa nhưng tôi cảm thấy được có lẽ cô đã tham gia, hơn nữa còn là thắng trong gang tấc nên cô mới quyết định không tăng cấp. Bởi vì không tăng cấp, mỗi ba tháng mới bị cưỡng chế tham gia một lần.”