“Nhìn qua cũng không tệ lắm, nếu không chúng ta thử xem?”
Chiến phục người chơi ăn mặc theo quốc gia khác nhau, ngồi xổm trên tường, vây xem một con cùng loài chuột túi ở chân tường.
“Chúng ta không phải đến để làm nhiệm vụ sao?” Người mới bên cạnh khẽ lạnh run.
Tại sao ta và địch ngồi chồm hổm cùng một chỗ?
“Ăn no làm tiếp.” Người chơi cũ khẽ an ủi người mới: “Cùng lắm hai lần là được rồi, nơi đây không nguy hiểm như mọi người phía dưới vậy, mọi người đều rất tốt.”
Người mới nhỏ bé: “...”
Không phải, hắn cảm thấy nơi đây đều là một đám người điên.
Chuột túi cuối cùng cũng bị mấy người đó bắt lại, đây cũng không phải là chuột túi gì, lực chiến đấu của nó bất kỳ một người chơi nào đơn thân độc đấu với nó đều không dễ thắng nổi.
Nhưng không chịu nổi nhiều người chơi như vậy.
Một người làm không nổi, một đám người cũng không làm được sao?
Người mới bé nhỏ không đành lòng nhìn thẳng, hắn có phải đi lộn chỗ hay không?
“Ngân Lạc, mau tới đây!” Người chơi bắt chuột túi hướng Minh Thù vẫy tay.
Người mới bé nhỏ vừa nghiêng đầu liền thấy ở chỗ cao hơn còn có hai người ngồi, một nam một nữ, cô gái mang vẻ tăm tối, chàng trai thì tay đặt trên bờ vai của cô gái đó, tỏ vẻ lãnh đạm nhìn phía dưới.
Minh Thù tung người xuống, bay múa khiến vẻ mặt Phó Thần mơ hồ.
Phó Thần nét mặt vững như bàn thạch, nội tâm bùng nổ.
Có câu nhất định phải nói!
Những thành phố này có thể gặp một ít động vật là ăn được, con chuột túi này là thuộc về loại có thể ăn.
Mọi người tự giác vây thành một vòng tròn, ăn sạch sẽ chuột túi.
“Nhiệm vụ lần này là cái gì?” Ăn xong chuột túi, có người chơi đột nhiên hỏi.
“Hình như là lấy được đá năng lượng trên đỉnh thành phố.”
Các người chơi đột nhiên đều thối lui, nhao nhao móc ra vũ khí, nhìn chằm chằm đối phương, người mới bé nhỏ mờ mịt nhìn bọn họ.
“Anh em, tôi có thể sẽ không hạ thủ lưu tình!”
“Hừ, tôi nhất định sẽ là người thắng lần này.”
“Lần này không chết, hẹn lại lần sau!”
“Tốt, có duyên gặp lại!”
Các người chơi mỗi người hướng về mỗi phía khác nhau rời đi.
Người mới bé nhỏ: “?”
Hắn nhìn bên cạnh vẫn còn ở có cô gái đang ăn: “Chuyện đó...”
Minh Thù xoa xoa tay, cầm một khối thịt quay đứng lên, vỗ vỗ bả vai người mới bé nhỏ: “Cố lên.”
Người mới bé nhỏ: “?”
Tôi là ai?
Tôi ở nơi nào?
Tôi đang làm gì?
Đội ngũ nhận vào người mới bé nhỏ, quay trở lại, mang người mới bé nhỏ ngơ ngác rời đi.
Minh Thù nhảy trở về nơi trước khi đến, Phó Thần còn ngồi ở chỗ đó.
“Ăn không?” Minh Thù đưa thịt tới.
Phó Thần đưa tay sắp đón lấy.
Minh Thù chuyển tay, đút cho mình: “Haiz, cậu đừng ăn nữa, đói một chút càng tốt hơn.”
Phó Thần: “...” Con người chi bằng ăn loài có thể ăn, xin cô nhìn tôi một chút! Tôi cũng ưu tú lắm chứ!
Không tính toán với kẻ thần kinh.
Yêu thương thần kinh.
Thông cảm cho kẻ thần kinh.
Không sai!
Phải bao dung!
[Cửu thiếu, mời đem dao hạ xuống được không?] Hệ thống lạnh run, đây đâu là người rộng lượng chứ!
Một miếng thịt gây ra huyết án.
Ôi trời ơi, không dám nhìn.
Minh Thù nghiêng đầu nhìn qua: “Thế giới này ra không được, cậu định làm như thế nào?”
Phó Thần đưa tay hướng phía sau co rụt lại, giữa hai lông mày hơi chăm chú: “Cô ở đâu, tôi ở đó, ra không được cũng không sao, cô ở bên cạnh tôi là tốt rồi.”
Minh Thù mỉm cười: “Lấy dao ra đi.”
Phó Thần: “...”
Hắn lưỡng lự vài giây, chậm rãi đưa dao phía sau ra.
Dao nhỏ hiện lên hàn quang, Minh Thù nắm cổ tay hắn, đảo nhìn một chút vẫn là con dao kia...
“Tôi ở bên cạnh cậu, để cho cậu giết tôi?”
Phó Thần chợt lắc đầu, mắt vừa chuyển: “Tôi là muốn cho cô cắt thịt, thuận tiện cho cô ăn.”
Đúng! Không sai!
Phó Thần lập tức đứng lên chí khí hùng hồn.
Ánh mắt Minh Thù vô cùng hoài nghi, cũng cầm thịt xê dịch hướng bên cạnh, đề phòng không ngớt, giống như một con chuột đồng bảo vệ đồ ăn.
Phó Thần: “...”
Lão tử lại không phải đoạt với cô.
Phó Thần thuận lý thành chương đem dao thu lại.
Hắn đứng lên, vươn tay về phía Minh Thù: “Dẫn cô đi làm nhiệm vụ.”
Ánh mặt trời từ trong kẽ tay hắn chiếu xuống, mỗi ngón tay đều giống như được phủ một lớp ấm áp, làm cho cô có một loại cảm giác an toàn.
Minh Thù một tay cầm cờ lớn, một tay cầm thịt quay, căn bản không trống tay nào.
Cho nên Minh Thù dự định tự mình đứng lên.
Cờ lớn đột nhiên bị rút đi, cái tay kia lại chuyển trước mặt cô.
Minh Thù: “...”
Cô chậm rãi đưa tay bỏ vào, Phó Thần nhẹ nhàng dùng sức, kéo cô lên, ngón tay cô đan xuyên qua nắm chặt mười ngón tay kia.
Minh Thù băn khoăn một lúc, tiếc nuối đem thịt quay chỉ còn lại có một phần đưa tới: “Đừng chết đói, bọn họ nói tôi ngược đãi cậu.”
“Cô ăn đi, tôi không đói bụng.” Cái kẻ này thần kinh coi thức ăn đó chính là bảo bối, cướp bảo bối của cô, đây không phải là muốn chết sao?
“Đây chính là cậu nói nhé.” Minh Thù lập tức lấy thịt quay về.
Phó Thần: “...”
Đối tượng như vậy rốt cuộc tới làm gì chứ?
Mục tiêu tiến công chiếm đóng dù là đồ ngốc, hắn cũng phải làm.
Bình tĩnh! Lão tử có thể thắng!
Phó Thần ôm cô nhảy đến trên mặt đất, nắm tay cô đi về phía trước.
Cờ lớn ở sau người lay động.
Giọng nói của hai người càng lúc càng xa.
“Cô có muốn đi ra ngoài không?”
“Không muốn.”
“Vì sao?”
“Nơi đây có ăn có uống, tại sao muốn đi ra ngoài. Vòng luân hồi có đầu bếp nhất định là đẳng cấp năm sao, đi ra tôi đi nơi nào tìm đầu bếp tốt như vậy.” Mục tiêu của cô là ăn cho sập vòng luân hồi.
“...”
-
Nửa năm sau.
Tiểu Sửu và Đề Nha đều vượt qua vòng luân hồi, lại là một lượt người mới tới, người chơi còn lại của chiến đội vây bọn hắn hỏi hồi lâu.
Cuối cùng mới biết được, một đoạn đường cuối cùng là hai người có thể cùng đi.
Đoạn ca từ bên trong kỳ thực đã ám chỉ đến.
Hoàng hôn đồng hành cùng bóng dáng.
Nhưng bọn hắn biết cũng không có ích gì, bọn hắn bây giờ cũng không cần trở về một lần nữa, sau một phen thổn thức, mỗi người đều tản ra đến màn hình mỹ thực.
Tiểu Sửu và Đề Nha không hiểu những người này ở đây làm cái gì, xem bọn hắn không có việc gì chừng mấy ngày mới có một trò chơi.
Còn thấy Minh Thù và Phó Thần, Minh Thù thấy hắn, cười híp mắt chào hỏi, nhưng thật ra hắn làm như không thấy.
Đợi vào trò chơi, Tiểu Sửu và Đề Nha lại càng mông lung hơn.
Bọn họ tham gia là mỹ thực chân nhân tú?
Nhưng trải qua cảnh tà giáo phía trước, Tiểu Sửu và Đề Nha rất nhanh đã thích ứng một chút.
Lại qua nửa năm.
Ô Cốt thành công vượt qua vòng luân hồi.
Đáng tiếc hắn đi lên chỉ thấy Phó Thần, không thấy được Minh Thù.
Thậm chí toàn bộ người chiến đội có chút uể oải không phấn chấn.
Sắc mặt Phó Thần càng tệ, bốn phía tràn ngập không khí người sống chớ động vào.
Minh Thù chưa từ trong trò chơi đi ra... Tình huống này hơn phân nửa là đã chết.
Ô Cốt: “...” Đã tới chậm? Hắn ở phía dưới nỗ lực lâu như vậy, mục tiêu đi lên cũng không còn sao?
Đùa hắn sao?
-
Trong phòng mây trắng.
Minh Thù nằm ở trên đám mây.
Lần này chết như thế nào?
Minh Thù thầm cười, cô là bị đồng đội sát hại.
Oan ức hay không!
Nếu như cho cô thêm một cơ hội, nhất định phải dạy cho mấy người đồng đội cách đối nhân xử thế mới được, không được loạn nghịch súng.
Màn hình mây trắng lúc này rất nhân tính hóa chuyển hướng khác.
Tên: Minh Thù
Giá trị thù hận: 310000
***
Nhiệm vụ phụ: Vẫn chưa xong
Nhiệm vụ ẩn: Không
Ghi chú: Nhiệm vụ chính tuyến thất bại, khấu trừ sáu mươi nghìn điểm giá trị thù hận, dù có vấn đề cũng sẽ không chấp nhận khiếu nại.
Minh Thù: “...” Lại trừ giá trị thù hận của trẫm nhiều như vậy!
Triệu lại càng xa một bước.
Trẫm cần bữa tiệc lớn bù đắp tổn thương tinh thần, không gian tiếp theo nào!