Nhà Tần gia chỉ có bốn bức tường, hơn nữa trong nhà có bốn đứa trẻ con, cộng thêm Tần Linh tổng cộng là năm.
Tần Linh là con trưởng trong nhà, thế nhưng cha mẹ Tần gia đối với mấy đứa con này cũng coi như không tệ.
Minh Thù ngồi ở một bên, nhìn đại phu trong thôn đang bận rộn trước mặt Tần Linh.
"Không có chuyện gì lớn, chỉ là đầu bị đập trúng, ngất đi thôi". Đại phu của thôn gật gù đắc ý nói.
"Đã nói với các ngươi nàng không việc gì rồi." Trẫm chẳng lẽ lại còn lừa các ngươi! Thật là! Không tin tưởng trẫm chút nào! Ngay cả chén nước cũng không cho trẫm uống!
Tần mẫu liếc mắt nhìn Minh Thù, đáy mắt lộ vẻ nghi ngờ và đề phòng.
Tần phụ không nói gì, nhưng đại phu của thôn lại kỳ quái nhìn Minh Thù: "Đây không phải là Liễu gia nhị tiểu thư sao? Tại sao lại ở đây?"
"Để ta đưa ngài về." Tần phụ dùng tay làm dấu mời.
Đại phu của thôn nhìn Minh Thù, muốn nói lại thôi, lắc lư đi ra ngoài.
Tần phụ đưa người về xong, trở lại liếc mắt nhìn Minh Thù, ánh mắt lộ vẻ phức tạp. Tần mẫu ngồi bên cạnh Tần Linh, toàn bộ ánh mắt đặt ở trên người Tần phụ, hiển nhiên là chờ chủ nhà này đứng ra làm chủ.
Tần phụ lựa lời để nói: "Liễu nhị tiểu thư, cô sao lại có thể… Đi cùng Linh nhi nhà tôi?"
"Thấy nàng ngất tại ven đường, tiện tay nhặt về." Minh Thù đối đáp tùy ý, với năng lực của Tần phụ, căn bản không có khả năng từ trên mặt Minh Thù nhìn ra cái gì.
Tần phụ và Tần mẫu liếc nhau.
Liễu gia là người nhà giàu, ngày thường đều rất ít cùng những người khác trong thôn lui tới.
"Các người có gì ăn không?" Minh Thù không đợi Tần phụ nói, lên tiếng trước: "Vì khiêng con gái nhà các người, ta đã lãng phí không ít thể lực."
Tần phụ nháy mắt với Tần mẫu.
Tần mẫu có thể là theo thói quen xoa xoa tay, thấp thỏm đứng dậy: "Trong nhà không có thứ gì tốt, mong Liễu nhị tiểu thư không chê."
Bọn họ người nhà nghèo, đồ ăn làm sao có thể so sánh với thức ăn của Liễu gia giàu có như vậy được.
"Không chê." Có ăn cũng là không tệ rồi.
Hơn nữa ở đây không phải là còn có một nữ đầu bếp bậc thầy sao?
Trẫm có thể chịu.
Nghe được Minh Thù nói như vậy, Tần mẫu mới yên tâm đi ra ngoài.
Tần gia quả thực không có thứ gì tốt, một bát cháo trong suốt có thể thấy đáy, dù sao vẫn có thể uống, Minh Thù cũng không chê.
"Còn có việc… Ta và trong nhà mâu thuẫn, có thể ở nhờ nhà các ngươi một đêm được không?" Bây giờ đêm hôm khuya khoắt, trẫm đi ra sẽ phải ngủ nơi đất trống hoang vu.
"Việc này…" Tần mẫu không dám đồng ý, nhìn về phía nam nhân nhà mình.
Tần phụ suy nghĩ, cô nương này nếu thật đã cứu con gái nhà mình, nếu hắn không đồng ý, chẳng phải là vong ân phụ nghĩa sao.
"Bà lên ngủ với mấy đứa nhỏ, ta tạm ra chuồng bò ngủ vậy, nhường gian nhà này cho Liễu nhị tiểu thư ở. "
"Vậy cũng không cần, ta chỉ cần ngủ chỗ này là được." Minh Thù chỉ bên cạnh Tần Linh.
Tần Linh một mình một phòng, giường của nàng hoàn toàn có thể ngủ hai người.
Tần phụ: "…"
Tuy Minh Thù bày tỏ mình có thể chấp nhận, nhưng Tần phụ không đồng ý, ngay cả Tần mẫu cũng không đồng ý, dường như Minh Thù đối với con gái nhà bọn họ có ý đồ xấu gì đó.
Cuối cùng Minh Thù ở phòng Tần phụ và Tần mẫu.
"Liễu nhị tiểu thư... Ta có thể hỏi một câu không?" Tần phụ lông mày nhíu lại, cầm ngọn đèn đứng ở cửa.
"Ừm?"
"Cũng xin Liễu nhị tiểu thư không nên tức giận."
"Ồ, ngươi muốn hỏi ta nói chuyện sao không bị nói lắp phải không?"
Tần phụ chớp mắt xấu hổ, việc này so với bản thân hắn hỏi, người bị hỏi sẽ thấy xấu hổ hơn.
"Mọi người chưa từng cùng ta tiếp xúc. Bên ngoài tung tin đồn ta nói lắp, thì đúng là ta nói lắp sao?" Minh Thù mỉm cười.
Tần phụ trong lòng giật mình: "Mạo phạm Liễu nhị tiểu thư rồi, Liễu nhị tiểu thư nghỉ ngơi thật tốt, đợi ngày mai Linh nhi tỉnh dậy, ta bảo nó tự mình đến cám ơn cô."
Minh Thù không vạch trần Tần phụ, hắn là muốn đợi ngày mai Tần Linh tỉnh dậy, nói rõ mọi việc.
Có điều lúc đầu đúng là cô cứu người trở về, cho nên không có gì phải sợ.
-
Sáng sớm hôm sau Tần Linh tỉnh dậy, Tần mẫu bắt đầu vội vàng làm bữa sáng, thấy con gái nhà mình tỉnh, kích động một lúc.
"Linh nhi, ngày hôm qua sao con lại bị ngất?"
Tần Linh sờ sờ sau đầu, nơi đó sưng một cục.
"A…" Tần Linh lại đau một trận, trong đầu bắt đầu hiện lên cảnh tượng đã diễn ra.
Ngày hôm qua nàng ở trên núi hái thuốc, bởi vì chậm trễ nên định ở trên núi đợi một đêm, ngày mai tiếp tục hái thuốc sau đó sẽ trở về.
Ai biết hơn nửa đêm đột nhiên nghe tiếng nổ mạnh, bị lòng hiếu kỳ điều khiển, nàng chạy đến xem.
Tiếp theo… Nàng đã bị người đánh ngất xỉu.
Nghĩ đến cảnh đó, Tần Linh còn thấy sợ, may mắn người đánh ngất xỉu nàng còn không muốn lấy mạng nàng.
"Con cũng không biết." Tần Linh không dám nói thật đối với bà Tần, sợ bà Tần lo lắng thêm, lại sợ nàng nói lung tung gây ra chuyện gì đó.
Nơi đêm hôm qua xảy ra vụ nổ, có vẻ không hề đơn giản.
Cũng không biết có người còn sống không, nàng khi đó là nghe thấy tiếng kêu cứu mới qua.
"Mẹ, làm sao con về nhà được?" Nàng đã trở về, có lẽ người ở đó cũng được cứu.
Tần phụ lúc này tiến đến: "Liễu gia nhị tiểu thư mang con về, nói là thấy con ngất tại ven đường, con đúng là tự nhiên bị ngất?"
"Liễu nhị tiểu thư?" Tần Linh thấy khó tin, họ Liễu ở thôn Vân Lý không ít, nhưng có thể được gọi là Liễu nhị tiểu thư, hẳn chính là Liễu gia có tiền nhất trong thôn kia.
"Cũng không phải, cũng không biết hơn nửa đêm, nàng ta làm sao phát hiện ra con, còn dẫn con trở về."
Tần Linh trong lòng lo lắng, có điểm không nghĩ ra, một lát nàng mới nói: "Con đúng là tự nhiên bị ngất, Liễu nhị tiểu thư mang con trở về, con nên đi cám ơn nàng, nàng đã trở về rồi sao?"
"Không đâu." Tần mẫu nói: "Nàng nói là cùng người trong nhà cãi nhau, hơn nửa đêm còn ở bên ngoài, cái này cũng có vẻ hợp lý. Nếu đúng là nhị tiểu thư người ta mang con về, đợi nàng ta thức dậy, con tốt nhất nên đi cám ơn người ta."
Tần mẫu vốn lương thiện, nghe được Tần Linh thừa nhận là tự mình ngất đi, đối với việc nghi ngờ Minh Thù ít đi nhiều.
Tần Linh gật đầu.
Bởi vì việc bị ngất, Tần phụ và Tần mẫu cũng không để cho nàng xuống giường, nhưng Tần Linh cảm giác mình không sao, vẫn kiên trì xuống giường giúp bà Tần.
Một mình cô tới nơi xa lạ này, cảm thấy ấm áp duy nhất chính là Tần phụ và Tần mẫu.
Bây giờ cô không có việc gì, không thể để cho bọn họ chăm sóc mình.
Tần Linh đi làm những việc mình có thể làm được, ngồi ở sân giặt quần áo cho các em mình.
Lúc này mặt trời đã lên cao, cửa phía sau nàng "kẹt" một tiếng mở ra, Tần Linh quay đầu nhìn, thấy một cô nương từ trong nhà đi ra.
Trang phục và khí chất, liếc mắt là có thể nhìn ra không giống người trong thôn.
Thậm chí là những cô nương trên thị trấn cũng không sánh bằng nàng.
Nàng đứng ở trước căn phòng cũ kỹ, không chút nào lộ ra vẻ nghèo túng, thời gian như quay ngược lại, xung quanh toát lên một màu vàng xưa cũ, nàng như từ trong cổ xưa bước ra ngoài.
Nhan sắc một người có thể để người ta yêu thích, nhưng khí chất một người, lại có thể làm cho bối cảnh xung quanh đều biến hóa theo.
Tần Linh lúc này cảm giác mình giống như một thôn nữ tiến vào hoàng cung, trong lòng sinh ra tự ti sâu sắc.
"Chào buổi sáng."
Giọng nói êm ái đánh vỡ tự ti của Tần Linh.
Đối diện cô nương nét mặt tươi cười như hoa, đuôi lông mày khóe mắt đều là nét cười.
"Chào… chào…" Tần Linh lắp ba lắp bắp trả lời một tiếng, dường như tay chân cũng không biết nên để vào đâu.