Liễu Tâm Duyệt ngồi trên mặt đất lạnh băng, ngẩng đầu liền nhìn thấy nụ cười tươi tắn của Minh Thù, trong lồng ngực trào ra một sự tức giận, sau đó lại là sự xấu hổ.
Nàng ta vậy mà lại dám khiến mình ngã xuống đất trước mặt khách.
Biểu cảm kia nói cho nàng biết rằng, chính là nàng ta cố ý!
"Tâm Duyệt, không ngã đấy chứ?" Liễu phụ cũng bị dọa cho giật mình, lúc kịp phản ứng liền lập tức đi đỡ Liễu Tâm Duyệt: "Sao lại không cẩn thận chứ?"
"Cha là do muội muội." Liễu Tâm Duyệt nhỏ giọng tố cáo.
Hiện tại có người ngoài ở đây, nàng không thể tức giận nhưng mà có thể để Liễu phụ giúp nàng.
Liễu phụ nhớ lại cảnh tượng lúc đó một chút, cái ghế rõ ràng đang ở phía sau Liễu Tâm Duyệt làm sao ngồi hụt được chứ, trừ khi là có người cố ý.
Xét thấy Trình Quy ở đây, Liễu phụ không thể tức giận ngay tại chỗ, nháy mắt với Liễu Tâm Duyệt bảo cô ngồi xuống.
Bữa sáng này bầu không khí vô cùng quái dị, tên công tử Trình Quy kia dường như không thấy ngon miệng với bữa sáng, mới ăn có một chút đã dừng lại.
Minh Thù ăn sáng xong liền chạy ra ngoài.
Không đi?
Nếu không đi, ở lại một lúc nữa Liễu phụ tính sổ nàng thì sao?
"Liễu lão gia, có thể để Liễu nhị tiểu thư dẫn ta đi một vòng quanh thôn được không?" Trình Quy đột nhiên lên tiếng.
Liễu phụ vội vàng nói: "Liễu Khinh ngày thường ngang ngược quen rồi, thiếu lễ phép hay là để cho Tâm Nguyệt dẫn người đi đi..."
Trình Quy liếc mắt nhìn Liễu Tâm Duyệt: "Nghe nói Tâm Duyệt tiểu thư đã định hôn ước, ta cùng với Tâm Duyệt tiểu thư cùng nhau ra ngoài không tiện, nhị tiểu thư sẽ phù hợp hơn, Liễu lão gia cảm thấy thế nào?"
Nghe đến hôn ước, móng tay của Liễu Tâm Duyệt liền hung hăng cắm vào lòng bàn tay.
Đó là việc nàng đang không muốn đối mặt nhất.
Người như Lý Thân, làm sao có thể làm chồng của nàng?
Trình Quy đã nói như vậy rồi, Liễu phụ chỉ đành phải nói: "Liễu Khinh, con dẫn Trình công tử đi dạo quanh thôn, tiếp đãi Trình công tử cho tốt, không được làm bậy biết chưa."
"Ha ha." Minh Thù nhấc chân chạy.
Mọi người: "..."
Liễu phụ vừa giận lại vừa xấu hổ: "Trình công tử, đây..."
Trình Quy đứng dậy, nói một câu không rõ ý tứ: "Tiểu thư rất hoạt bát, nếu nàng đã không muốn, vậy ta tự mình đi dạo xung quanh."
"Trình công tử, ta sắp xếp người dẫn ngài đi nhé?"
"Không cần."
Liễu phụ nhìn Trình Quy dẫn hai người hầu xinh đẹp rời đi, trong lòng không khỏi cảm thán, người của kinh thành đúng là không phải dạng tầm thường, đến người hầu mà cũng có khí chất như vậy.
"Cha, Trình công tử này là người thế nào vậy?" Liễu Tâm Duyệt cau mày hỏi ông Liễu, nàng là người đã đọc qua toàn văn, vậy mà lại không biết là có một người như vậy.
"Nghe nói là Trình gia ở kinh thành, là Trình gia có quyền ở trong triều đình." Liễu phu thở dài: "Cũng không biết là công tử của Trình gia tới đây để làm gì."
Là người của kinh thành đến.
Có lẽ nào là... Nhưng mà cũng không nên nhắc trước lâu như vậy!
"Hắn ta chưa nói sao?"
"Chưa." Hắn nghe ngóng hồi lâu, Trình Quy kia dường như đã trả lời rồi nhưng thật ra một chút tin tức giá trị cũng không có.
"Vậy cha định để cho hắn ở lại trong phủ sao?"
"Người ta muốn ở lại trong phủ chúng ta, cha có thể nói gì được chứ, những nhân tài này có quyền có thế, chúng ta chỉ là những dân chúng thấp kém nào dám đắc tội bọn họ. Quan huyện đích thân phái người đến nói với cha, phải tiếp đãi hắn cho tốt, không được thất lễ."
Tâm tư của Liễu Tâm Duyệt hơi tối xuống.
"Tâm Duyệt." Liễu phụ đột nhiên nhìn nàng: "Ta đã nghe ngóng được từ quan huyện, Trình công tử này là con trai duy nhất của Trình gia. Tâm Duyệt, cha biết con không muốn gả cho Lý Thân, cha cũng chẳng vừa mắt tên Lý Thân kia, bây giờ đã có cơ hội..."
Trong lòng Liễu Tâm Duyệt không dám có ý nghĩ gì, nghe ông Liễu vừa nói như vậy trong lòng liền bắt đầu nhen nhóm.
Nếu như nàng có thể tóm được một nhân vật quyền thế thì nàng còn cần phải ở lại đây sao?
Hơn nữa...
"Cha, cha có biết Liễu Khinh là người được nhận nuôi không?"
Ông Liễu suy nghĩ một chút: "Chuyện này có rất nhiều người biết... Tâm Duyệt sao vậy?"
Chuyện nhận nuôi trước đây hắn không giấu được, dù sao đột nhiên có thêm một đứa trẻ lại không phải là được mang thai mười tháng, thì cũng không thể là từ trên trời rơi xuống được?
"Cha..." Liễu Tâm Duyệt ghé sát vào tai ông Liễu thì thầm hai câu.
"Cái này..."
"Cha, người nghe con đi." Liễu Tâm Duyệt nghiêm túc.
Liễu phụ không biết Liễu Tâm Duyệt muốn làm gì, Liễu Tâm Duyệt khuyên bảo một lúc lâu, Liễu phụ mới đồng ý.
...
Minh Thù vừa rời khỏi Liễu phủ đã bị Trình Quy đuổi kịp.
Phía sau hắn có vài người hùng dũng đi theo, từ người hầu đến thị vệ, đi trên con đường nhỏ ở thôn quê rõ ràng là hoàn toàn không ăn khớp.
Trình Quy bước dài một bước, đi sóng vai cùng Minh Thù: "Liễu nhị tiểu thư rất sợ ta sao? "
"Vậy tại sao nàng lại tránh ta?" Trình Quy nói: "Đây không phải là sợ ta thì là gì? Không phải là xấu hổ đấy chứ?"
Trình Quy nói đến phần sau liền có chút không đứng đắn, hơi thở của một công tử ăn chơi liền xuất hiện.
Xấu hổ cái đầu ngươi!
Trẫm là người biết xấu hổ sao?
"Ngươi sẽ đối tốt với một người xa lạ sao?" Minh Thù hỏi ngược lại: "Ta với ngươi không quen biết nhau, ai mà biết được ngươi có mục đích gì."
Trẫm là vì sự an toàn của bản thân thôi có được không?
Trình Quy hai tay gối sau ót: "Ta và nàng đã gặp nhau hai lần, không tính là người xa lạ chứ? Hơn nữa, trước đây nàng nói không gặp ta, vì sao vậy?"
"Với sắc đẹp của ngươi thì không thể gặp được ta." Minh Thù bước nhanh hơn.
Trình Quy: "..." Sắc đẹp không thể gặp được là lý do gì vậy?
Trình Quy nhìn theo bóng lưng của Minh Thù, một lúc sau hắn mới bước theo: "Nàng có biết ở kinh thành, có bao nhiêu cô nương ước mơ có được gương mặt này của ta không?"
"Ta không muốn biết có bao nhiêu cô nương muốn lột gương mặt của ngươi xuống, hiện tại xin ngươi đừng đi theo ta nữa."
Lột? Lột xuống?
Trình Quy xác định mình không nghe lầm, đáy lòng liền cảm thấy nổi da gà.
Vì sao thứ người khác liên tưởng đến, chính là gương mặt đẹp trai có thể hấp dẫn hàng trăm hàng ngàn người khác, còn cô lại liên tưởng đến loại chuyện lột nó xuống nổi cả da gà này chứ?
Bà nó chứ, tư duy của người thần kinh và người bình thường quả nhiên là không giống nhau.
Khi Trình Quy lấy lại tinh thần, Minh Thù đã không thấy đâu nữa rồi.
Người hầu cẩn thận hỏi: "Công tử, đi nữa không?"
"Đi cái gì mà đi, quay về."
"..."
...
"Quan gia, nhất định là hiểu lầm rồi, nhà tôi sao có thể giết người được, các ngài đừng khiến người tốt chịu oan uổng."
Minh Thù mới vừa tới gần Tần gia, liền thấy bên trong một nhà nông dân truyền ra tiếng kêu gào thảm thiết, bên ngoài có không ít người đang vây quanh xem náo nhiệt.
Có quan sai từ bên trong đỡ một người nam nhân đi ra, sắc mặt của nam nhân tái nhợt, dường như là do sợ hãi. Mà đằng sau là một nữ nhân đang cản bọn họ dẫn nam nhân kia đi.
"Ông ấy ngày thường ngay đến cả việc giết một con gà cũng không dám, làm sao có thể giết người được, mọi người nhất định là hiểu lầm rồi." Giọng của nữ nhân vô cùng lớn, cách đằng xa vẫn có thể nghe thấy.
"Đừng có cản trở bọn ta, bằng không sẽ bắt cả ngươi cùng về đấy!" Quan sai tối sầm mặt quát mắng: "Tránh hết ra, tránh ra, vây quanh đây làm gì."
"Ông trời ơi, là hắn giết con dâu Liễu Tam, trước đây trông người cũng đàng hoàng lắm."
"Không thể xem mặt mà bắt hình dong được."
"Không ngờ ta lại ở gần kẻ giết người đến vậy, dọa chết ta rồi."
"May mà bắt được rồi..."
Các thôn dân ném ánh mắt chỉ trích về phía bên kia, nữ nhân càng gào thét lớn hơn, kéo cánh tay của nam nhân không cho quan sai đem người đi.
"Các người câm miệng lại, Trụ Tử không giết người." Nữ nhân gào thét chói tai: "Các người nhầm rồi."
"Có phải là nhầm hay không, thẩm vấn qua sau sẽ biết."
Quan sai nói: "Ngươi đừng gây trở ngại với chúng ta."
Nữ nhân bị quan sai kéo ra, nam nhân liền bị lôi đi.