Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 669: Khinh nhược trình quy (16)



Minh Thù nằm ở trong sân hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, lá vàng nhẹ nhàng rơi xuống mặt cô.

Khắp trời đều là lá vàng, rơi từ trên trời rơi xuống. Tiếng lá vàng va chạm vào với nhau vô cùng dễ nghe, nhưng mà....

"Anh muốn chôn tôi sao?" Muốn kế thừa đồ ăn vặt của trẫm sao? 

Lá vàng rơi xuống người cô, trên người bây giờ toàn là lá vàng, một cái thì không có gì, nhưng mà vô số cái rơi xuống người cô, cảm giác giống như đè một tảng đá ở trên người vậy.

Bóng trắng trên tường vội vàng bảo người hầu dường lại, quát: "Ta bảo các ngươi rải, chứ không phải là bảo các ngươi đổ, các ngươi nghe không hiểu à!"

Người hầu rải lá vàng xấu hổ: "Công tử, là ngài nói ngài muốn Liễu tiểu thư cảm nhận được thành ý của ngài..." 

"Cút cút cút."

Trình Quy phất tay, hai người hầu liền vội vàng bỏ đi.

Minh Thù phủi lá vàng xuống đất, tức giận cười: "Trình công tử đây là đang muốn giết ta sao?" 

Trình Quy từ trên tường nhảy xuống: "Sao ta lại nỡ giết nàng chứ."

Đao của lão tử đã chuẩn bị xong rồi, nếu có thể giết chết ngươi, ta làm luôn khỏi cần suy nghĩ.

"Trình công tử, nếu buổi tối có phát bệnh thì phải uống thuốc, đừng phát điên có được không?" Mới vừa mơ tới đùi gà, còn chưa kịp cắn miếng nào đã không còn nữa rồi. 

Trình Quy múa tay vỗ ngực: "Nhìn thấy nàng là lại muốn phát điên, ta vẫn còn chữa được sao?"

"Tự sát đi."

Trình Quy tức giận, tự sát cái đầu cô! 

Lạnh lùng, lạnh lùng, không thể tính toán với đồ thần kinh!

"Ta không thể bỏ lại nàng." Trình Quy gương mặt nghiêm túc: "Liễu tiểu thư, nàng nguyện ý khiến ta cả một đời phát điên vì nàng sao?"

"Không! Hề!" 

Minh Thù mang ghế của mình, trở về phòng.

"Bốp!"

Trình Quy chống lên cửa phòng, ngăn cản Minh Thù đóng cửa. 

Minh Thù khóe miệng khẽ giật một cái, ngươi còn lên mặt! Ba ngày không đánh muốn nhảy lên mái nhà lật ngói nữa à!

Minh Thù kéo cửa phòng ra, vung nắm đấm về phía Trình Quy.

Bóng đêm vắng vẻ, mặt đất lát bởi những lá vàng lóng lánh rực rỡ, bóng trắng nằm trên lá vàng hoài nghi cuộc đời, ai đã nói với hắn là phụ nữ đều thích vàng chứ? 

Ai nói vậy với hắn!

Đồ lừa đảo!

....

Hội đèn lồng chỉ cử hành trong một ngày, ngày này không cấm đi lại vào ban đêm, trong hội đèn lồng có đủ các trò chơi và đồ ăn ngon.

Hướng về phía đồ ăn ngon, Minh Thù đi rồi.

Nhưng không phải là cùng Trình Quy, mà là cùng Tần Linh. 

Đèn lồng đủ loại màu sắc hình dạng treo trên đầu, ánh sáng màu sắc điểm xuyến cả con phố, những người lui tới vui đùa, tạo nên một cảnh tượng hết sức vui vẻ.

"Khinh Khinh, có trò giải đố, chúng ta đi thử xem." Tần Linh chỉ vào khán đài cao cao cách đó không xa.

"Không đi." Ánh mắt của Minh Thù lưỡng lự ở sạp đồ ăn vặt bên cạnh: "Cô đi đi, lát nữa gặp ở cửa thành." 

Tần Linh muốn đi đoán đố đèn, nghe vậy cũng đồng ý. Hai người tách khỏi nhau, một người đi tìm ăn, một người đi giải câu đố.

Minh Thù dạo hết đường phố, định tìm một tửu lâu để ngồi, lúc này trong tửu lâu cũng đã kín người hết chỗ, lúc cô đến đã không còn chỗ nữa rồi.

Minh Thù đang chuẩn bị đổi một tiểu lâu khác, tiểu nhị lại vội vã chạy đến: "Vị cô nương này, lầu ba còn một phòng, cô còn cần không?" 

"Ừm?"

Lầu ba yên tĩnh hơn phía dưới một chút, tiểu nhị dẫn Minh Thù tới cửa phòng, hắn gõ cửa một cái, đúng như Minh Thù dự đoán bên trong có người.

Lúc này, khắp nơi đều là người, vị trí tốt như vậy làm sao có thể còn thừa. 

Cửa được mở ra, người hầu xinh đẹp cúi chào Minh Thù, lễ phép nói: "Liễu tiểu thư, công tử ở bên trong."

Minh Thù suy nghĩ một chút, nhấc chân đi vào.

Người hầu xinh đẹp lại cúi chào lần nữa, rời khỏi phòng, đóng cửa lại. 

Thứ nhìn thấy đầu tiên trong phòng chính là một tấm màn, trên bàn có mấy món ăn thơm ngon, tỏa ra hương vị ngọt ngào.

Nam nhân mặc trang phục trắng chắp tay đứng trước cửa sổ, nghe thấy tiếng động hắn chậm rãi quay lại, sắc mặt ngả ngớn cực kỳ giống một tên ăn chơi hẹn gặp cô nương: "Liễu tiểu thư, chào buổi tối."

"Trình công tử, có chuyện gì xin cứ nói thẳng." Tối hôm qua đánh hắn, không phải là hắn muốn báo thù đấy chứ? 

Trẫm có hơi sợ!

Trình Quy hoàn toàn không biết Minh Thù nghĩ gì: "Lúc ta hẹn gặp Liễu tiểu thư, nàng nói là đã có hẹn rồi, ta chỉ có thể há miệng chờ sung ở đây."

"Làm sao ngươi biết được là ta sẽ đến đây?" 

"Tửu lâu này là tửu lâu nổi tiếng nhất trấn." Đương nhiên là do hắn hỏi Tần Linh, Tần Linh nói Minh Thù muốn vào tửu lâu này lâu rồi.

Minh Thù: "..." 

Tên thần kinh dường như đã đạt đến một kỹ năng rất khủng, về sau làm sao còn có thể lôi kéo giá trị thù hận đây. 

Ánh mắt Minh Thù đảo qua món ăn trên bàn ăn, nhìn bày trí là đã thấy ngon rồi.

Muốn ăn!

"Liễu tiểu thư xin mời, các món khác sẽ lên ngay thôi." Trình Quy đưa tay ra hiệu mời: "Hôm nay tôi mời." 

Đối mặt với thức ăn, Minh Thù cảm thấy mọi mặt mũi, dè dặt đều biến mất!

Trình Quy thấy Minh Thù ngồi xuống, liền nhẹ nhõm thở ra, Tần Linh hữu dụng hơn nhiều so với tên phá hoại hệ thống như hắn.

Tiểu nhị rất nhanh liền đem hết đồ ăn lên, Trình Quy từ đầu đến cuối đều không đụng đũa, bưng trà, yên lặng uống. 

Mãi đến khi Minh Thù ăn xong, Trình Quy mới đặt chén trà xuống.

"Liễu tiểu thư đã hài lòng rồi chứ?"

"Ừm." Minh Thù ăn uống no đủ, tâm trạng tốt lên nhiều. 

"Vậy ta có thể nhờ cậy Liễu tiểu thư một việc được không?"

"Giết người phóng hỏa ta không làm."

"..." Lão tử cũng không phải thổ phỉ, giết người phóng hỏa làm cái gì! Trong đầu cô cả ngày đều nghĩ gì vậy!  

Trình Quy thoáng bình tĩnh lại tâm tình: "Chỉ là một chuyện nhỏ, mong Liễu tiểu thư cùng tôi xuống dưới đi dạo."

"Cô nương muốn đi cùng ngươi hẳn là xếp hàng dài rồi, tìm ta làm cái gì?" Có thời gian như vậy, không bằng trẫm ăn thêm hai món ăn nữa cho rồi.

"Nhưng mà bọn họ đều không phải là Liễu tiểu thư." Ánh mắt Trình Quy rất thâm thúy: "Liễu tiểu thư cũng không thể ăn xong mà không thanh toán, chút chuyện nhỏ này mà cũng không đáp ứng được sao?" 

"Ta không thanh toán thì sao, ngươi còn muốn đánh ta sao?"

Bộ dạng ngứa đòn này, lão tử không đánh thì thật có lỗi.

Trình Quy tay trái nắm lấy cổ tay phải, cố nhịn ý định muốn đánh người. 

Lão tử không đánh ngươi!

Cơ thể Trình Quy dựa vào phía sau một chút, mang theo nụ cười đùa giỡn: "Nếu như Liễu cô nương không muốn ngày mai cả mười dặm tám hướng đều biết rằng cô khinh bạc (1) ta, thì ta khuyên Liễu tiểu thư vẫn là nên đi cùng tôi thì hơn."

Lão tử tiên lễ hậu binh (2), đừng trách lão tử không hiểu quy củ. 

Minh Thù nụ cười rạng rỡ: "Ngươi uy hiếp ta?"

"Xét ra thì Liễu tiểu thư cũng có lợi, giá trị của ta, nếu ai ở kinh thành mà đụng vào thì đều phải táng gia bại sản. Cá nhân ta lại càng thích Liễu tiểu thư chọn vế sau, như vậy kết quả xấu nhất chính là Liễu tiểu thư phải chịu trách nhiệm với ta, ta sẽ rất vui."

Minh Thù đứng phắt dậy: "Đi đâu?" 

"Liễu tiểu thư như vậy là không muốn chịu trách nhiệm với ta?" Trình Quy khuôn mặt tổn thương: "Liễu tiểu thư chán ghét ta như vậy sao?"

"Có đi hay không?"

Trình Quy nhún nhún vai, đứng dậy dẫn Minh Thù xuống lầu, trên đường người đến người đi, chen vai chạm tay, hoa đăng treo trên đỉnh đầu giống như một dải ngân hà sáng rực. 

Minh Thù đi vào đoàn người, tầm mắt đột nhiên bị ngăn cản.

Lúc này không chạy còn đợi đến khi nào!

Tay đột nhiên bị một người nắm lấy, giọng nói của Trình Quy vang lên bên người: "Liễu tiểu thư, vì để đề phòng cô chạy mất, ta vẫn nên nắm tay cô thì hơn." 

Hành động chạy trốn lúc trước của Minh Thù, để lại ký ức sâu sắc cho Trình Quy.

Minh Thù: "..."

Tiểu yêu tinh này thật là ngứa đòn, nếu đã muốn ăn đòn như vậy, trẫm sẽ thỏa mãn ngươi. 

***

(1) Kinh bạc: Chẳng coi ra gì, không có biểu hiện chút tình cảm nào.

(2) Tiên lễ hậu binh: Phía trước thì đàn nghi lễ để chiêu hàng, phía sau thì phục sẵn binh mã để phản công.