Thấy thầy giáo được tỏ tình, bị bắt được nhất định sẽ bị mang tiếng xấu.
Nhưng tốc độ của Bắc Đường nhanh hơn, chặn đường bọn họ: "Nhìn thấy rồi?"
"Thầy Bắc Đường diễm phúc không ít." Minh Thù mỉm cười, như hoa tươi nở rộ dưới ánh mặt trời, nắng bỏng mắt.
Đáy lòng Bắc Đường hơi khác thường, dường như rung động lại giống như thứ gì khác.
Không biết vì sao, nhìn thấy cô luôn có một loại cảm giác rất kỳ lạ.
Rất kỳ lạ…
Rồi lại khiến hắn quen thuộc, thậm chí còn muốn tới gần hơn.
Cô giống như độc dược vậy, có thể khiến hắn nghiện trong chớp mắt.
Bắc Đường thường nghi ngờ mình có vấn đề.
Bình tĩnh, lão tử có thể thắng!
Bắc Đường cũng không tiếp lời Minh Thù: "Ba trăm lần của em sao rồi?"
"Không có."
Trong lòng Bắc Đường mỉm cười: "Không có, em định làm gì?"
Minh Thù nói: "Vận động một chút."
"Đây là hướng cổng trường, em định đi đâu vận động?" Cô định trốn học hả!
Minh Thù đối đáp trôi chảy: "Ra ngoài trường rộng rãi."
Bắc Đường: "…" Bầu trời rộng lớn, sao cô không đi!
Được lắm!
Cô quay về cho lão tử!
…
Ra khỏi cổng trường, Doãn Tiểu Tiểu vô cùng sùng bái nhìn Minh Thù, cô cũng dám đối đầu với thầy Bắc Đường đẹp trai như vậy, trốn học trước mặt thầy giáo, còn trốn một cách đương nhiên như vậy.
Doãn Tiểu Tiểu dẫn Minh Thù đến một khu vui chơi.
Minh Thù nhàm chán ăn hoa quả, thấy Doãn Tiểu Tiểu chơi trò chơi. Doãn Tiểu Tiểu đang chơi, đột nhiên lại gần: "Sư phụ, An Khả thật sự là nữ sinh sao?"
Đã lâu như vậy rồi mà cô ta vẫn còn nghĩ đến việc này.
Minh Thù đề nghị: "Hay là tôi dẫn cô đi lột quần áo của cô ta ra nhìn?"
"Đừng." Doãn Tiểu Tiểu vội xua tay mấy cái, sau khi cửa sổ trò chơi thể hiện chiến thắng, cô ta mới nói: "Tôi vẫn tò mò, sao cô ta vào ở trong ký túc xá nam được."
Mắt giáo viên mù rồi, không thể nào tài liệu cũng mù được!
Doãn Tiểu Tiểu tìm vài tên đồng bọn, muốn dẫn sư phụ nhà mình lượn vài vòng cho ra hồn, kết quả phát hiện sư phụ nhà mình không có hứng thú với mấy thứ này.
Doãn Tiểu Tiểu không khỏi có chút thất vọng, thời gian không còn sớm, sau khi cô ta mời Minh Thù dùng cơm xong cũng không tiện giữ Minh Thù lại.
Sau khi mỗi người một ngã với Doãn Tiểu Tiểu, Minh Thù gọi đồ ăn mang về.
Cô hơi nghi hoặc quay đầu lại nhìn vài lần, đi được một đoạn nữa liền trốn vào một ngõ nhỏ không người.
"Chính là cô ta…"
"Không lầm chứ? Nhìn chỉ là một nữ sinh bình thường."
"Không sai được, chính là cô ta."
Minh Thù quay đầu, người theo sau cô không tránh kịp, ai nấy đều ngây ngốc tại chỗ.
"Có việc?"
Đối diện có tổng cộng bốn người, đều là thanh niên cao to, bộ dạng lấc cấc không giống học sinh.
"Mày là Nam Chi?" Có người lên giọng hỏi.
"Đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Bắc Đường."
"…"
Bốn người đột nhiên đồng thời tiến lên, nhìn vào điện thoại, trong điện thoại có một bức ảnh có điều hơi mờ, chắc là chụp lén, bọn chúng cẩn thận so sánh.
"Mày chính là Nam Chi!” Đối phương phỉ nhổ một tiếng, dữ dằn nói: "Lần trước là mày đánh bạn gái tao?"
Minh Thù bị vạch trần cũng không xấu hổ, ngược lại bình tĩnh như thường hỏi: "Xin lỗi, đánh nhiều người quá rồi, bạn gái anh là ai?"
Rất không có thành ý xin lỗi, lại mang theo ý cười.
"…" Bà nó chứ! Đây là đang khoe khoang sao?
"Mễ Mễ năm hai." Thanh niên nói: "Có phải mày đánh hay không?"
"Không biết." Minh Thù mỉm cười: "Có điều anh muốn nói là tôi đánh, thì chính là tôi đánh!"
Mễ Mễ năm hai… Hình như cô đã nghe Doãn Tiểu Tiểu nhắc tới, người dẫn đầu đám người lần trước bị đánh, hình như tên là Mễ Mễ.
Gạo (*) có thể ăn được…
E hèm!
Minh Thù nhìn về phía tên thanh niên: "Anh muốn báo thù cho bạn gái anh?"
Giọng nói của thanh niên vô cùng hung dữ, cố gắng dùng khí thế dọa Minh Thù: "Nói nhảm."
Đó là bạn gái hắn, bạn gái bị đánh, đương nhiên phải lấy lại danh dự, nếu không sau này hắn còn ra giống gì!
Minh Thù nhẹ giọng nói: "Được rồi, nhưng đánh nhiều như vậy chẳng có ý nghĩa gì, chi bằng chúng ta thử vận may, thế nào?"
Thanh niên sửng sốt một chút, nghi ngờ hỏi: "Thử vận may gì?"
"Người thua mời khách."
Thanh niên: "?"
Hình như hắn ta không hiểu lời này.
Hắn ta là tới tính sổ cho bạn gái, sao lại đánh đố với cô?
Thanh niên phản ứng lại, nháy mắt với anh em của hắn ta: "Lên cho tao, báo thù cho Mễ Mễ."
Ba người còn lại tuân lệnh, đồng thời tiến lại phía Minh Thù, rõ ràng bọn họ đã bàn bạc trước, chặn đường lui của Minh Thù không cho cô chạy.
Minh Thù buông đồ ăn vặt xuống, bẻ khớp cổ tay.
Bốn người này đều là công phu mèo cào không đánh đấm được gì, nhưng khi Minh Thù quật ngược bốn tên này, một bóng đen đột nhiên xông ra từ ngõ nhỏ bên cạnh.
"Vù…"
Tiếng gió thổi lướt qua sườn mặt, Minh Thù tránh người sang một bên, lưỡi dao sắc bén sượt qua vai cô, rạch lên áo.
Người đánh lén cô giống như bóng ma, Minh Thù chỉ thấy bóng người lướt qua, cô đưa tay sờ chỗ áo bị rách, kéo lại đàng hoàng, có thể tưởng tượng được, vừa rồi cô chậm trễ thì giờ đã làm mình bong da tróc thịt rồi.
Bóng đen kia đã vòng lại, đội mũ và đeo khẩu trang, chỉ có thể nhận dạng từ dáng người là đàn ông.
Lưỡi dao sắc bén hiện lên tia sáng tiến về phía cô.
Xung quanh không có vũ khí, Minh Thù chỉ có thể lên bằng tay không.
Sức lực bóng đen kinh người lại vô cùng linh hoạt, chiêu nào chiêu nấy đều mang sát khí, nhất định dồn Minh Thù vào chỗ chết.
Minh Thù chụp lấy cổ tay đối phương, quăng hắn lên bức tường bên cạnh: "Ai sai ngươi giết ta?"
Đối phương không kêu tiếng nào, kín miệng như một ninja nhanh chóng phản kích, hai người lại kéo dài khoảng cách.
Dao lại mãnh liệt đâm về phía Minh Thù, Minh Thù nhấc chân đá trúng cổ tay bóng đen, thân thể bóng đen hơi co lại, dường như lại bắn thứ gì trong tay ra.
Hắn kéo chân Minh Thù, cố định cô tại chỗ.
Minh Thù nghe thấy trong không khí có tiếng động xôn xao.
Cô đá văng bóng đen, không kịp mang ám khí ra.
Nhất định phải ép trẫm tung chiêu lớn!
Minh Thù đã chuẩn bị chết một lần.
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, thế lực bắt cô vừa thả lỏng, cả người cô bị lùi về phía sau, ám khí xuyên qua từ bên cạnh găm lên tường.
Mùi hương lành lạnh trong lành quanh quẩn bên chóp mũi, sau lưng là một bờ ngực rộng ấm áp.
Có lực khuỷu tay ôm cô vào trong ngực, mùi cơ thể người đàn ông đặc biệt cuốn tới.
Bóng đen kia thấy có người đến, nhanh chóng đứng dậy chạy trốn vào bóng tối.
"Bịch bịch!"
Minh Thù nghe được âm thanh vật nặng rơi xuống đất.
Bóng đen kia bị một người như bao tải đẩy ra ngoài, ném tới trước mặt cô.
Bốn tên thanh niên lúc trước nằm dưới đất, đoán chừng nhân cơ hội cô và bóng đen đánh nhau liền chạy mất.
Chắc chắn không còn nguy hiểm nữa, người đàn ông ôm cô thả lỏng một chút: "Không sao chứ?"
Minh Thù quay đầu nhìn người phía sau, cả khuôn mặt người phía sau ẩn trong bóng đêm, trên người hắn tỏa ra một mùi hương âm trầm đè nén.
***
(*) Gạo: Tên Mễ Mễ, chữ Mễ trong tiếng Trung nghĩa là gạo.