Chuyện lớn như thế tất nhiên là hiệu trưởng rất quan tâm rồi.
Vốn lúc đầu là do giáo viên sắp xếp sai, nhưng An Khả Khả lại không hề tìm gặp giáo viên để điều chỉnh lại, vậy nên hiện giờ tất cả lỗi lầm đều ở An Khả Khả.
Nghe nói giáo viên sắp xếp có chỗ dựa cho nên tất cả lỗi lầm đều đổ hết lên đầu An Khả Khả.
Gạch bỏ tên ra khỏi học bạ.
Không biết Bùi Cẩn đã dùng cách gì nhưng đã giữ lại được học bạ cho An Khả Khả, nhưng không được phép sống trong ký túc xá nữa, và còn bị ghi lỗi nếu còn phạm sai lầm thêm lần nào nữa sẽ bị đuổi học.
Minh Thù đang ngồi xem kịch đang tính đi kiếm gì đó ăn, không ngờ bị Bắc Đường chặn đường lôi đến văn phòng.
"Hôm nay chép không xong thì đừng mong đi ra khỏi trường." Bắc Đường không kể cho cô biết chuyện giữa bọn họ trước đây, cũng không hề nhắc đến chuyện bị ám sát, mà lôi bút vở ra đã chuẩn bị sẵn ra cho cô: "Chép ba trăm lần."
Minh Thù: "…"
Bắc Đường quay về vị trí của mình: "Chép cho đàng hoàng vào."
Cho cô quậy phá này.
Minh Thù: "…"
Nỗi sợ trong những năm tháng bị giáo viên kiểm soát.
Đồ ăn của trẫm đâu.
Minh Thù tìm khắp người, lúc nãy xem kịch hình như đã ăn hết rồi còn chưa kịp đi siêu thị Ma Tiên mua.
Đồ ăn không còn chép cái gì mà chép chứ, không chép.
Các giáo viên trong phòng đều đã lên lớp hết, Minh Thù ngồi được một lúc thì có một số giáo viên quay về, thấy Minh Thù ngồi ngây ngẩn trong văn phòng cũng không lấy làm lạ, bình thường cũng hay có học sinh phạm lỗi bị gọi lên viết bản kiểm điểm, tất cả đều có vẻ mặt như thế.
Vài giáo viên túm lại tám chuyện của An Khả Khả.
"Học sinh bây giờ không biết là nghĩ cái gì trong đầu nữa."
"Ừ, học sinh bây giờ khó quản thật, nhất là bọn trẻ Thanh Vân nhà lắm tiền, chỉ biết làm loạn."
"Sao lại có thế xếp vào phòng nam sinh được chứ? Tôi xem hồ sơ của em ấy giới tính ghi đúng mà."
"Giáo viên đó không phải có ô dù hay sao, chắc chắn là làm việc thiếu trách nhiệm."
Minh Thù tai nghe các giáo viên nói chuyện nhưng mắt thì nhìn chằm chằm Bắc Đường, hắn đang ngồi đánh máy, những ngón tay đẹp đẽ nhảy nhót trên bàn phím, ánh mắt thì chăm chú nhìn vào màn hình.
Các giáo viên lên xong tiết cuối đều đồng loạt ra về.
Văn phòng chỉ còn sót lại Minh Thù và Bắc Đường.
"Thầy ơi, em đói quá." Minh Thù nằm rạp xuống bàn: "Em muốn ăn."
"Chép xong rồi?" Bắc Đường rời mắt khỏi màn hình máy tính.
Giấy trước mặt Minh Thù vẫn trắng phau, một chữ cũng không có.
Minh Thù lặp lại: "Em đói quá."
Ánh mắt long lanh giọng nói nũng nịu của thiếu nữ, làm người nghe mềm nhũn cả lòng.
Bắc Đường có vẻ cũng hơi bị lay động, nhưng nhớ lại mình bị cô đánh thì hắn lại kiên quyết: "Hôm nay em không chép xong, thì cái gì cũng đừng hòng."
"Chép gì thế?" Giáo viên chủ nhiệm từ ngoài bước vào, thấy cái gai Minh Thù liền nghiêm mặt: "Nam Chi, em lại phạm lỗi à?"
"Không có."Trẫm có làm gì đâu.
"Thầy Bắc Đường, em ấy lại phạm lỗi gì thế?" Thầy chủ nhiệm không quan tâm đến lời nói của Minh Thù.
"Em ấy ăn vụng trong lớp, tôi phạt em ấy chép bài." Bắc Đường trả lời giọng dửng dưng.
"Thế thì chép cho đàng hoàng vào." Thầy chủ nhiệm đập bàn: "Ăn vụng trong lớp học thì còn ra cái gì nữa, chép nghiêm túc cho tôi, nếu không xem tôi xử em thế nào. Bọn trẻ bây giờ đúng là hư hỏng thật."
Nói xong thầy chủ nhiệm ngắc ngư đi ra.
Minh Thù: "…" Ông ta xuất hiện để làm gì không biết?
Bắc Đường ra vẻ đắc ý nhìn Minh Thù, nhưng khi Minh Thù nhìn qua thì hắn lập tức thu lại biểu cảm: "Chép đi."
Chép cái đầu ngươi ấy.
Trẫm không chép.
Bắc Đường nhận một cuộc điện thoại, hắn nhìn Minh Thù đang nằm dài trên bàn nói: "Tôi đi một lát, em chép cho nghiêm túc. Đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, tôi muốn bắt em về dễ như trở bàn tay."
Câu nói cuối có vẻ nguy hiểm.
Minh Thù rùng mình một cái, đồ biến thái.
Bắc Đường đi rồi Minh Thù bèn gọi cho cho ông chủ siêu thị đưa đồ ăn đến tiếp tế, trong điện thoại ông chủ nhất quyết không nhận bán đồ ở ngoài, nhưng cuối cùng vẫn đưa đến cho cô.
"Người tốt cả đời bình an." Minh Thù hào phóng phát cho ông chủ một thẻ người tốt.
"Cô?" Ông chủ tỏ vẻ nghi ngờ: "Cô mà cũng chịu nghe lời sao?"
Hết cách rồi, ai bảo người bắt cô chép phạt là tiểu yêu tinh Bắc Đường cơ chứ. Minh Thù đảo mắt, ông chủ bắt đầu cảnh giác, còn chưa chuẩn bị tâm lí xong thì đã nghe thấy giọng nói vang lên lanh lảnh: "Ông chủ, làm việc tốt thì làm đến cùng, hay ông giúp tôi chép nhé?"
"Biến đi."
Ông chủ thu tiền xong, lập tức đi ngay không hề do dự.
Ông chủ đi được một lúc thì Bắc Đường trở về, trên tay xách theo một hộp nhỏ, mùi đồ ăn tỏa hương thơm phức cả văn phòng.
Đôi mắt Minh Thù chăm chăm dõi theo chiếc hộp.
"Ăn xong thì chép đi." Bắc Đường đặt hộp trước mặt cô, để tay hờ ở trên nắp dường như là đợi cô đồng ý mới buông tay.
"Được rồi." Minh Thù trả lời nhanh gọn.
Bắc Đường thấy Minh Thù ăn xong đôi mắt cười cong tít, có thể thấy lúc này tâm tình cô đang rất tốt. Khi ăn động tác của cô không nhanh không chậm, khiến cho người ta cảm nhận được sự yêu thích của cô đối với đồ ăn.
Minh Thù ăn xong, vẫn cố vét chút đồ dính lại trong hộp.
Bắc Đường trông bộ dạng của cô thật giống một con cún con chưa được ăn no, đáng yêu vô cùng, làm cho người ta muốn bế đi dấu thôi.
Bắc Đường liếc nhìn nói: "Nam Chi, em có điều gì muốn nói với tôi không?"
Minh Thù ngạc nhiên: "Nói gì?"
"Về hai chúng ta." Giọng Bắc Đường hạ xuống: "Em đã điều tra được gì rồi, không có gì muốn hỏi tôi sao?"
Ân oán giữa cô và hắn đâu phải là chuyện có thể một hai câu mà nói rõ được.
Mới đầu hắn định đổi phương pháp để cô chấp nhận mình.
Nhưng từ giây phút nhìn thấy cô, thì hắn nhận thấy phương pháp đó không phù hợp.
Thân hình Minh Thù mềm nhũn như không xương lùi về phía sau dựa, cười nói: "Em mất trí nhớ mà vẫn nhớ tên mình, không quên mình phải làm gì, chỉ quên mình thầy, thầy Bắc Đường điều này cho thấy thầy cũng không quan trọng lắm."
Ánh mắt Bắc Đường trở nên u tối, giọng nói cũng thêm vài phần nguy hiểm: "Với em mà nói, thì điều gì mới là quan trọng?"
"Nói chung là chẳng có gì quan trọng cả."
Ánh mắt Mình Thù nhìn vào khoảng không, cất giọng nói nhẹ nhàng bay bổng.
Vài giây sau, đột nhiên cô nở nụ cười, thật rực rỡ xinh đẹp làm sao: "Chẳng qua là em muốn thử xem, có thể có một thứ thuộc về em hay không, một thứ thật sự quan trọng."
Bầu không khí bất chợt trở nên yên lặng.
Minh Thù nghiêng đầu nhìn Bắc Đường.
Ánh mắt hắn trống rỗng mi mắt rủ xuống, không rõ đang nghĩ ngợi điều gì.
Đúng lúc Minh Thù chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên Bắc Đường lên tiếng.
"Tôi thuộc về em."
Hắn ngồi xuống trước mặt Minh Thù, ánh mắt hai người giao nhau đầy vẻ nghiêm túc: "Tôi vĩnh viễn thuộc về em, chuyện trước đây em quên rồi cũng tốt, sau này tôi sẽ không như vậy với em nữa, tôi không muốn mất em."
Chính Bắc Đường cũng không thể phân biệt hắn đang nói lời thoại hay đang nói ra nhũng lời từ tận đáy lòng.
Nhưng nghe thấy câu đó của cô, suy nghĩ nghĩ duy nhất của hắn chính là như thế.
Hắn đồng ý thuộc về cô, mãi mãi và duy nhất.
"Nhưng thầy ơi, chúng ta không phù hợp." Minh Thù mỉm cười: "Thầy xem, thầy là giáo viên, đây là tình yêu cấm kỵ đấy."