Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 717: Lão sư không chịu lấy chồng (35)



Lúc a Sâm chạy đến, Bắc Đường vẫn còn ở trong phòng cấp cứu, Minh Thù ngồi chờ ở bên ngoài phòng cấp cứu, sắc mặt trắng bệch nhìn xuống mặt đất.

"Tiểu thư?" A Sâm xông đến: "Cậu chủ, cậu chủ thế nào rồi?"

Minh Thù lắc đầu, cô tự tay cầm lấy tay a Sâm, sức rất yếu, giọng nói càng nhẹ: "A Sâm, mua giúp ta một chút đồ ăn nhé!" 

"Tiểu thư cô làm sao vậy?" A Sâm lúc này mới phát hiện sắc mặt Minh Thù không đúng, hắn hô lớn về phía hành lang: "Bác sĩ, bác sĩ đâu?"

"Không cần gọi bác sĩ, mua cho ta chút đồ ăn là được rồi."

"Như vậy sao được, nhìn cô không khỏe cho lắm." A Sâm vừa khéo bắt được một tên bác sĩ: "Anh nhanh khám cho tiểu thư nhà ta xem sao." 

Vị bác sĩ bị kéo lại sửng sốt, một lát sau nói: "Vì cô ấy đói bụng, vừa rồi có kiểm tra rồi, không phải đã bảo y tá đưa thức ăn cho cô ấy ăn rồi ư? Sao sắc mặt vẫn trắng như thế, anh là người nhà của cô ấy à? Cô gái này nhỏ như vậy, gia đình các ngươi sao lại hành hạ cô ấy đến vậy."

Đói... đói sao?

A Sâm thả cho bác sĩ đó đi, nhanh chóng cho người đi mua đồ ăn về. 

Thú nhỏ không biết từ đâu chạy về, thừa dịp a Sâm đang gọi điện thoại, đã đẩy mạnh mấy thứ lạnh ngắt gì đó vào trong lòng bàn tay Minh Thù.

Con sen, những thứ có năng lực thần kỳ trên thế giới này không dễ kiếm đâu, ngươi ăn một chút đã thì mới có thể khá hơn một chút.

Minh Thù cầm lấy cho vào miệng. 

Đợi sắc mặt của Minh Thù chuyển biến tốt hơn một chút, thú nhỏ bắt đầu cằn nhằn.

Mắng cô rất hăng say.

Minh Thù bấm vào nó một phát, nhét nó vào trong túi áo khoác. 

Nhưng lúc này áo khoác bị bẩn, con thú nhỏ thấy gớm, ở trong túi cũng tiếp tục giơ chân mắng.

Minh Thù dường như thở dài, nhưng không có điều gì xuất hiện trên khuôn mặt, lẳng lặng nhìn xuống mặt đất, đợi thức ăn mà a Sâm đưa đến, sau khi Minh Thù ăn một ít thì khuôn mặt tái nhợt dần dần có chút ửng hồng.

A Sâm thấy rất thần kỳ, cái này thật là... ăn một bữa đã khỏe rồi ư? 

Bộ dạng vừa nãy nhìn vào như muốn ăn hết tất cả vậy.

Cuộc phẫu thuật của Bắc Đường rất thành công, đã thoát khỏi nguy hiểm được chuyển đến phòng bệnh rồi.

A Sâm phái người bảo vệ bên trong lẫn bên ngoài, Minh Thù ngồi bên giường. 

Bác sĩ và y tá đến kiểm tra, a Sâm nhanh chóng hỏi lúc nào Bắc Đường có thể tỉnh lại.

"Nói thật tôi đây cũng không dám đảm bảo, còn phải dựa vào bệnh nhân nữa." Bác sĩ an ủi trả lời: "Nhưng tố chất cơ thể của tiên sinh này rất tốt, sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi."

A Sâm có chút lo lắng gật đầu. 

Bác sĩ lại kiểm tra thiết bị một chút: "Vậy có chuyện gì thì mọi người gọi tôi một tiếng."

A Sâm tiễn bác sĩ đi ra ngoài, cô y tá đi theo sau bác sĩ một bước, đợi a Sâm và bác sĩ đều quay người xong, cô ấy nhanh chóng đưa cho Minh Thù một tờ giấy, sau đó cũng đi ra khỏi phòng bệnh.

Tờ giấy rớt ở bên cạnh tay cô và Bắc Đường, cô quay đầu nhìn theo hình bóng cô y tá chầm chậm rời đi, một lúc sau mới thả một tay ra mở rộng tờ giấy. 

"Tiểu thư, cô có cần nghỉ ngơi một lát không? Tôi ở đây trông coi cho." A Sâm tiễn bác sĩ xong đã trở về.

Minh Thù chậm rãi thu tờ giấy lại: "Không cần đâu, tôi sẽ chăm sóc cho anh ấy."

A Sâm mỉm cười không nói ra lời nào xoay người rời khỏi phòng, luôn tiện đóng cửa lại. 

Minh Thù thấy Bắc Đường mặt mũi tái nhợt, lần này ngồi đến tận đêm khuya.

Tiếng chuông mười hai giờ vang lên, cô lặng im đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.

"Tiểu thư, cô đi đâu vậy?" A Sâm gác đêm ở bên ngoài, thấy cô đi ra bèn hỏi một tiếng. 

"Đi ra ngoài một chuyến." Minh Thù mỉm cười: "Sẽ quay về rất nhanh."

"Ta phái người đi theo tiểu thư nhé?" A Sâm không yên tâm lắm, chuyện xảy ra hôm nay quá bất ngờ, lỡ cô có chuyện gì nữa hắn không biết sẽ nhận tội với cậu chủ như thế nào đây.

"Ta không đi xa đâu, sẽ trở về rất nhanh." Minh Thù từ chối ý tốt của a Sâm. 

Cô đi rồi, hắn biết làm việc như thế nào đây?

A Sâm nhìn Minh Thù rời đi, chân mày hắn hơi nhíu lại, cả ngày hôm nay hỗn loạn, hắn cũng không kịp hỏi cô là đã đưa cậu chủ ra ngoài bằng cách nào.

Không phải nói bọn họ bị đè ở phía dưới rồi ư? 

Hiện tại cứu viện ở bên kia đều ở bên ngoài, trên cơ bản không thể vào được bên trong.

-

Bóng đêm vắng vẻ. 

Ánh trăng sáng chiếu xuống trên sân thượng, cái bóng nhỏ dài trải trên mặt đất như bóng ma.

"Lộp cộp lộp cộp..."

Tiếng bước chân truyền đến, cái bóng kia chậm rãi quay lại, chờ đợi chủ nhân của tiếng bước chân. 

Một cô gái nhỏ nhắn bước ra từ trong bóng tối, phía sau dường như sương mù dày đặc, khiến bóng của cô trở nên âm u kỳ lạ, thoáng nhìn như ác ma đến từ địa ngục.

Nhưng sau khi cô bước ra khỏi bóng tối, đứng dưới ánh trăng, dưới sự bao phủ của ánh sáng, trên người cô chỉ có một sự uyển chuyển dịu dàng.

"Một mình một ngựa đã đến rồi, Nam Chi cô thật là can đảm." Một giọng nói dễ nghe của đàn ông vang lên. 

Người đàn ông đó đứng trên mép sân thượng nhẹ như lông hồng, cảm giác như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

"Có một số chuyện để cho người khác nhìn thấy sẽ không tốt, muốn bịt miệng sẽ rất phiền phức." Minh Thù im lặng nhìn anh ta một lần rồi cười nói: "King tiên sinh, đúng vậy?"

"Ha ha, Nam Chi tiểu thư thực sự rất đáng yêu." 

Minh Thù hỏi một cách nghiêm túc: "Đáng yêu nhiều không?"

King dừng lại một giây, nụ cười của hắn dưới ánh trăng có chút kỳ lạ: "Đáng yêu hơn so với người mà ta đã gặp qua."

Tiếng nói của Minh Thù nhẹ nhàng chậm chạp: "Đáng yêu đến mức ngươi muốn giết chết ta sao?" 

King di chuyển một vòng ở trên sân thượng, áo quần chuyển động theo hắn, phát ra tiếng vù vù, giống như một tên thần kinh.

Hắn giữ vững cơ thể, mặt mày hớn hở cười nói: "Nam Chi tiểu thư là một người quá thông minh, sẽ sống rất đau khổ. Hơn nữa không khiến cho người khác yêu thích, rất không đáng yêu."

Minh Thù ôm lấy khóe môi: "Cám ơn đã khen ngợi." 

King: "..."

"Ngươi hẹn ta tới, không phải là muốn khen ta đáng yêu đó chứ?" Minh Thù nghiêng đầu một chút, như một người không tiếp xúc bên ngoài nhiều, một cô gái vừa hiếu kỳ lại đơn giản.

"Đương nhiên là không rồi, sao ta lại nhàm chán đến vậy chứ." King vẫn đứng sát mép sân thượng như vậy, hắn vung tay lên, hắn chỉ về hướng cảnh đêm rực rỡ sau lưng: "Ta cho cô chọn một nơi làm sân khấu tạm biệt, Nam Chi tiểu thư, có phải là ta đối xử với cô quá tốt hay không." 

Minh Thù đi tới, đứng ở bên cạnh hắn, dường như muốn cùng hắn nhìn vào sân khấu từ biệt này.

King không có một chút đề phòng gì với cô, thậm chí là nhìn cô với một chút khiêu khích.

Minh Thù quay đầu cười tươi, ánh mắt lấp lánh như ánh đèn, tựa như một dòng sông sao đang chảy tuyệt đẹp. 

King nháy mắt, gửi cho Minh Thù một nụ cười thần kinh.

Hai người lộng lẫy như vậy dưới cảnh đêm, bèn nhìn nhau cười, dường như là những người bạn cũ đã nhiều năm không gặp rồi.

Nhưng đúng vào lúc này, Minh Thù đột nhiên đưa tay, bất ngờ đánh về phía cẳng chân của King. 

King bị đẩy vội vàng không kịp chuẩn bị gì, toàn thân bị ngã xuống.

King: "..." 

Làm sao còn có loại thao tác này? Không phải cô muốn cùng hắn thưởng thức sân khấu rực rỡ này sao? 

Cơ thể King nhanh chóng ổn định trở lại, đợi hắn trở lại trên sân thượng, Minh Thù mới nhìn rõ trên tay hắn có rất nhiều sợi tơ nhỏ.

"Nam Chi tiểu thư, sao cô có thể nói ra tay là ra tay liền như vậy, không có chút quy tắc gì hết, cô như vậy đúng là không đáng yêu." King nghiêm túc lên án.

"Ta cảm thấy ta rất đáng yêu." Minh Thù nhún vai: "Không phải ngươi vẫn chưa chết ư, nếu chết dễ dàng như vậy ngươi cũng không phái người tới giết ta đúng không." 

King cười hai tiếng, cười đến mức như kẻ điên.

Dưới bóng đêm, hắn giống như một tên được bệnh viện tâm thần thả ra mắc phải bệnh nặng vậy.