Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 723: Lão sư không chịu lấy chồng (hết)



Thành phố A là một thành phố du lịch, vô cùng náo nhiệt.

Doãn Tiểu Tiểu nói có người quen ở thành phố A, sau khi đặt xong khách sạn bọn họ đi vào, liền cùng với Minh Thù tách nhau ra, đương nhiên cô cũng không muốn làm một cái bóng đèn.

Ánh mắt kia của Bắc Đường như muốn nuốt sống cô. 

Minh Thù và Bắc Đường đến khách sạn để làm thủ tục nhận phòng, phòng là do a Sâm đặt, sau khi bước vào mới phát hiện ra hắn chỉ đặt có hai phòng.

Minh Thù và Bắc Đường một phòng, Doãn Tiểu Tiểu một phòng.

Bắc Đường rất hài lòng đối với sự sắp xếp này, tuyệt đối sẽ tăng lương cho a Sâm. 

"Thầy Bắc Đường, ôi..."

Minh Thù lắc đầu, đẩy cửa bước vào.

Bắc Đường cũng mặc kệ không thèm để ý xem ánh mắt kia của Minh Thù là có ý gì, ngược lại có thể cùng người phụ nữ của mình ở cùng một phòng là hắn đã vui rồi. 

E hèm, lạnh lùng, không thể hạ mình.

Nghỉ ngơi ở khách sạn một lúc, sau đó hai người ra ngoài.

"Muốn đi đâu?" 

Minh Thù nhìn xung quanh một chút, khung cảnh lạ lẫm, đoàn người xa lạ, chỉ có mỗi người ở bên cạnh là quen thuộc.

Không đợi Minh Thù trả lời, Bắc Đường nói: "Dẫn em đi ăn đặc sản của thành phố A trước đã."

Bắc Đường rất quen thuộc đối với thành phố A, rất nhanh đã đến được con phố tập trung các loại đồ ăn ngon của thành phố A. 

"Anh đã từng tới thành phố A?" Cô còn nhớ người lúc đầu nhận nuôi Nam Chi, chính là người của thành phố A.

"Không, là anh xem qua bản đồ." Bắc Đường nói.

Hắn chẳng những xem bản đồ, còn xem cả bình luận ở trên mạng, những cửa hàng nổi tiếng ở trên mạng Bắc Đường đều lướt qua, những tiệm này đa số đều là được ghi lại. 

Bắc Đường đã nghiêm túc nghiên cứu qua, hơn nữa con đường này đã có a Sâm dẫn người đi trước, hắn chỉ cần đi theo con đường mà a Sâm đã chỉ, thì sẽ có thể tìm thấy những nhà nhà hàng lâu đời nổi tiếng.

Những món ăn ở đây ăn đều có cảm giác lâu đời, khẩu vị cũng rất được.

Chờ tới khi Bắc Đường dẫn theo Minh Thù càn quét hết cả một con đường, thời gian cũng không còn sớm nữa. Hai người trở lại khách sạn, Minh Thù đi tắm trước, cô bước ra từ phòng tắm, trên tóc vẫn còn đọng nước ngồi xuống bên cạnh Bắc Đường. 

Bắc Đường khẽ hít một hơi, Minh Thù liếc một cái, mới phát hiện Bắc Đường đang mở video hội nghị.

Mà lúc cô xuất hiện ở bên cạnh Bắc Đường, thì trên người chỉ mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình.

Da thịt trắng sứ lộ ra ngoài, những giọt nước còn đọng trên tóc cô chảy xuống xương quai xanh, trong sự trẻ trung còn đem theo cả mê hoặc. 

Bắc Đường đen mặt đóng máy tính lại, đang muốn phát hỏa, lại chạm phải ánh mắt của Minh Thù, cơn lửa giận của hắn lập tức liền biến mất, nhạt nhẽo nói: "Sao chưa sấy tóc mà đã đi ra rồi?"

Minh Thù vẩy tóc, nước liền bắn tung tóe lên mặt Bắc Đường. Hắn im lặng ấn đầu Minh Thù: "Đừng động đậy."

Khỉ thật, cô coi đầu mình là cái gì vậy, mấy vắt khô sao? 

Bắc Đường đứng dậy vào phòng tắm lấy máy sấy, sau khi cắm điện, một chân quỳ ở trên ghế sô pha, bắt đầu sấy tóc cho cô.

Minh Thù bóc gói đồ ăn vặt ở bên cạnh ra.

Bắc Đường vốn đang chuyên tâm sấy tóc, nhưng Minh Thù vừa khẽ cử động, chiếc áo phông liền trượt xuống, từ phía bên trên nhìn xuống, có thể nhìn thấy cảnh tượng rất khác. 

Hô hấp của Bắc Đường cứng lại, hắn chuyển dời ánh mắt, dẹp bỏ suy nghĩ tăm tối tiếp tục tập trung sấy tóc.

Chờ đến khi hắn sấy xong, cả cơ thể đều giống như là vừa từ trong nước bước ra.

"Anh đi tắm." 

Bắc Đường ném lại câu này, sau đó bước vào phòng tắm.

Bắc Đường lề mề một lúc sau mới ra, hắn cũng không mở video hội nghị nữa, trực tiếp đi về phía giường, chiếm gần hết cái giường.

Minh Thù ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, mãi đến khi trời tối, cô mới chậm rãi đứng dậy, rửa qua mặt mũi đi về phía giường. 

Nhìn thấy người đàn ông chiếm đến hơn nửa cái giường, cô cũng không nói gì vén chăn lên nằm xuống.

Một chiếc giường lớn như vậy, cô không ngủ ở trên giường, lẽ nào phải ra sô pha ngủ sao?

Đừng có mơ. 

Bắc Đường tận lực duy trì khoảng cách với Minh Thù, cũng may giường lớn, khoảng cách giữa hai người rất rộng rãi, thoải mái.

Bắc Đường không biết ngủ từ lúc nào.

Đêm này, hắn ngủ rất yên bình. 

Buổi sáng, hắn cảm giác như có vật gì đó đang áp vào mình, vừa mở mắt ra nhìn, không biết là từ lúc nào mà bản thân hắn đã ôm người ta vào lòng rồi.

Bắc Đường chỉ cảm thấy huyết khí dâng lên, toàn thân khô nóng.

Nhưng hắn cũng không hề muốn buông cô ra. 

Cơ thể mềm mại của cô, ôm có cảm giác rất thoải mái.

Lúc cô ngủ rất yên tĩnh, trên người không hề thấy một chút gai góc nào, ngoan ngoãn giống như một chú cừu non vậy.

Bắc Đường vẫn luôn cảm thấy cô rất kỳ lạ, rõ ràng lúc cô dịu dàng thì dường như ai yêu cầu gì cô cũng đều có thể đồng ý, nhưng đến hoàn cảnh đó, cô sẽ không chút lưu tình mà từ chối, đồng thời cũng sử dụng giọng điệu mà khi nói ra sẽ khiến cho người ta chỉ muốn đánh chết cô. 

Tính cách như vậy... Hắn chưa từng thấy.

Rất phức tạp, rất mâu thuẫn.

Bắc Đường vuốt tóc Minh Thù, ôm cô chặt hơn một chút. 

Nếu như đã nhận định người này.

Bất kể như thế nào...

Bắc Đường dừng ý nghĩ trong đầu lại, trên người hắn còn có một hệ thống thích đâm chọc mách lẻo, có những suy nghĩ chỉ có thể để ở trong lòng, không ai được nói. 

"Ưm... nóng..."

Người ở trong lòng giãy dụa bàn tay nhỏ bé sờ soạn trên người hắn, dường như không sờ thấy thứ mình thích, cho nên rất bất mãn liền bắt đầu đẩy hắn ra.

Bắc Đường bị cô sờ mó cho nên càng khó chịu hơn. 

Hắn cúi đầu hôn người vẫn chưa tỉnh giấc kia, ánh mặt trời buổi sáng chiếu vào qua cửa kính, phủ lên giường, giống như rắc một lớp hào quang.

Bắc Đường nếm được mùi vị, cơ thể cực kỳ khó chịu, hắn bất đắc dĩ buông Minh Thù ra, cứ tiếp tục như vậy cho dù hắn có bình tĩnh đến đâu thì cũng không nhịn nổi.

Minh Thù bị hôn đến đỏ bừng cả mặt, lúc này đã tỉnh lại, ôm đồ ăn vặt của cô mắng: "Lưu manh!" 

Nếu hắn là lưu manh thì tối qua đã ra tay rồi, vừa nãy cũng sẽ không nhịn.

Thôi vậy.

Mới sáng sớm, không cãi nhau với cô nữa. 

...

Ngày cuối cùng ở thành phố A, Minh Thù và Bắc Đường đến một nhà hàng được các cặp tình nhân rất thích để ăn tối, ăn xong lúc đi ra, Minh Thù muốn uống đồ uống, Bắc Đường lại kiên nhẫn đi mua.

Lúc Minh Thù đợi hắn, sự ồn ào ở bên phố đối diện liền hấp dẫn sự chú ý của cô. 

Từ lúc trước, khi cô nghe được giá trị thù hận của An Khả Khả đã đầy, đến bây giờ cô nhìn thấy An Khả Khả đã là vài tháng sau.

An Khả Khả đi cùng một người đàn ông bụng bia, người đàn ông bụng bia cũng không biết là xảy ra chuyện gì, quát mắng An Khả Khả, mặc dù là cách dòng xe cộ, Minh Thù cũng có thể nghe thấy những lời nói khó nghe của người đàn ông.

An Khả Khả dường như rất sợ người đàn ông kia, bị chửi trên đường cái mà cũng không hề ho he tiếng nào. 

Đứa bé mà cô sinh ra không phải Bùi Cẩn, Du Viễn cũng đã bị đưa đi cho nên An Khả Khả đến bước đường cùng, ai ngờ lúc này An gia lại đưa tay cứu trợ chẳng những đem đứa bé cùng cô về nhà nuôi, mà thái độ cũng chuyển biến một trăm tám mươi độ.

Ai biết bọn họ không hề yên lòng, lấy cô ta để đổi lấy lợi nhuận của bọn họ.

"Nhìn gì vậy?" 

Minh Thù quay đầu lại, uống một ngụm nước ngọt: "Không có gì."

Bắc Đường đưa cho cô cầm, để cho cô uống.

Bắc Đường vốn đã thu hút sự chú ý, lúc này lại đang quan tâm cô, khiến không ít cô gái khẽ hô, thậm chí có người nói bạn trai của mình không đủ quan tâm. 

"Lát nữa đi đâu ăn?"

"Vẫn ăn nữa?"

"Em còn có thể đại chiến ba trăm hiệp." 

"Cẩn thận không béo đấy. Nói đi, lúc nào thì em mới gả cho anh?"

"Kiếp sau!"

"Em quá đáng rồi đấy!" 

Giọng nói của hai người dần dần lẫn vào trong dòng người, bên kia An Khả Khả cũng bị người đàn ông lôi đi.

Trên đường phố tấp nập lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

...

Họ tên: Minh Thù

Giá trị thù hận: 350000

***

Nhiệm vụ nhánh: Vẫn chưa xong.

Nhiệm vụ ẩn: Không

Minh Thù mặt không thay đổi nhìn màn hình. 

Hài Hòa Hiệu cũng cảm thấy thần kỳ, vị ký chủ này của hắn biểu cảm trên mặt quả thật là rất tự nhiên, lúc không có người, đa số thời gian cô sẽ không cười.

Minh Thù đang suy nghĩ xem cách mà lần này mình sẽ chết... Du thuyền bị chìm, bị cá mập cắn chết.

Cái này thật đúng là... 

Một lời khó nói hết.

Minh Thù ngồi trong căn phòng mây trắng một lúc, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, một lúc lâu sau mới phất tay: "Không gian tiếp theo."

Xong phần hai mươi.