Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 744: Nhiếp ảnh gia (21)



Lúc nhân viên rời khỏi văn phòng không bao lâu, lại có một người bịt khẩu trang đội mũ đi vào văn phòng.

Hình trong máy ảnh của Minh Thù cũng không nhiều, hoàn toàn có thể xóa hết trong vòng mấy phút.

"Đây là ai?" giám đốc Thượng hỏi người bên cạnh. 

"Người này..." Người đó che đậy rất kín, hoàn toàn không nhận ra, hơn nữa lúc tới và đi đều tránh được giám sát, rõ ràng biết rõ tình hình giám sát của công ty.

Sắc mặt giám đốc Thượng tái xanh gọi nhân viên đó tới hỏi.

Nói như vậy đúng là rất trùng khớp với trợ lý, chỉ duy nhất một chuyện không khớp, đó là vì bộ phận xảy ra chút chuyện khẩn cấp nên hắn bị gọi đi rồi. 

Nhưng đây là tình huống bất ngờ, không thể nào có người sắp xếp được.

Cho nên đây chỉ là trùng hợp để người đó có cơ hội xóa ảnh chụp.

Minh Thù quan sát tỉ mỉ người trong máy quay, trang phục không phải Ngụy Tự nhưng quần và giầy không thay đổi... Nếu như là vô tình, thời gian thay quần áo rất trùng khớp, cô làm gì có thời gian thay quần và giầy. 

Minh Thù chú ý tới người trong máy quay không có mang bao tay vào, xóa ảnh chụp nhất định sẽ chạm vào máy ảnh, không chừng còn dấu vân tay lưu lại trên máy ảnh.

"Báo cảnh sát đi!" Minh Thù nói.

Giám đốc Thượng không hiểu: "Chuyện này báo cảnh sát có tác dụng không?" 

Minh Thù cười rạng rỡ: "Phòng chụp ảnh và Dư Tiểu Hàn đều có thể làm chứng cho tôi, trong máy chụp ảnh có hình. Dựa theo giá thị trường của tôi, giám đốc Thượng hôm nay tổng cộng tôi chụp được sáu mươi tấm, coi như chỉ có thể dùng tới hai mươi tấm cũng tầm vài chục triệu, nhiều tiền như vậy sao lại không báo cảnh sát?"

Giám đốc Thượng nhíu mày có thể đã bị Minh Thù thuyết phục, chọn báo cảnh sát.

Trong công ty lại có một người như vậy, ai biết về sau sẽ còn xảy ra chuyện gì điều tra ra người đó sẽ tốt hơn. 

Minh Thù bảo mọi người không được đụng vào máy ảnh, máy ảnh này chỉ có ba người cô, trợ lý và giám đốc Thượng chạm qua, nếu như xuất hiện vân tay của một người khác vậy khẳng định đó là thủ phạm.

-

Tạp chí Tân Ngữ lăn lộn nhiều năm như vậy, quen rất nhiều người ở cục cảnh sát, rất nhanh đã có người qua đây thu thập dấu vân tay. 

Trên máy ảnh không có dấu vân tay của Minh Thù, nhưng có của trợ lý và giám đốc Thượng, rõ ràng đã qua xử lý.

Qua kiểm tra cẩn thận, cảnh sát tìm thấy một dấu vân tay lạ chưa bị xử lý.

Nhưng khi tìm được vân tay, lại xuất hiện thêm vài vấn đề. 

Công ty nhiều người như vậy, xem như có thể biết đó là nữ nhưng nhân viên nữ cũng không ít.

"Gọi Ngụy Tự tới thử." Minh Thù nói thẳng.

"Cô nghi ngờ Ngụy Tự?" Giám đốc Thượng cảm thấy kỳ lạ: "Tại sao cô lại nghi ngờ cô ta?" 

"Không vừa mắt cô ta, dù sao kiểm tra thì cũng đã làm sao để cô ta thử trước." Minh Thù tùy ý nói.

Cô cũng không phải cảnh sát, muốn nghi ngờ ai thì nghi ngờ người đó, cảnh sát cũng không sánh được với cô.

Giám đốc Thượng cau mày suy nghĩ, nhưng bây giờ cũng không có cách nào hay hơn, bảo người gọi Ngụy Tự đến đây. 

Ngụy Tự nhìn thấy cả phòng toàn cảnh sát liền cảm thấy sợ hãi: "Giám đốc Thượng?"

Giám đốc Thượng gật đầu: "Đi lấy dấu vân tay."

"Tại... Tại sao vậy?" Khuôn mặt Ngụy Tự mờ mịt: "Tôi đã làm sai điều gì sao?" 

"Cô đi trước." Giám đốc Thượng sợ lỡ như không phải Ngụy Tự, bây giờ mà nói đến lúc đó không biết làm sao.

"Giám đốc Thượng, anh không có lý do liền kêu tôi đi lấy dấu vân tay như vậy không hợp lý đâu?" Ngụy Tự nhìn qua những người trong phòng: "Tôi lại không làm gì sai, tại sao lại bảo tôi đi lấy dấu vân tay? Tôi có quyền từ chối."

"Tôi nghi ngờ cô xóa hình của tôi." Minh Thù không lưỡng lự như giám đốc Thượng, mỉm cười nói: "Đừng hỏi tôi vì sao nghi ngờ cô, nghi ngờ là nghi ngờ thôi." 

Ngụy Tự suýt chút nữa cũng không thở nổi, làm sao có loại người như vậy!

"Tại sao tôi lại phải xóa ảnh chụp của cô, cô không thể chỉ vì nghi ngờ mà bảo tôi lấy dấu vân tay, như vậy không hợp lý!" Ngụy Tự không phục.

Minh Thù đứng lên. 

Ngụy Tự thoáng sửng sốt lui về phía sau một bước.

Rõ ràng cô đã xử lý sạch sẽ, làm sao có thể còn có dấu vân tay.

Nếu như lấy dấu vân tay, vậy không phải là xong sao. 

Xóa ảnh của cô ấy chỉ là nhất thời nông nổi hơn nữa sự việc lại trùng hợp như vậy, ngay cả ông trời cũng giúp cô, xóa xong cô cũng rất hối hận.

Nhưng xóa cũng xóa rồi, lúc đó cái khó ló cái khôn nên cô lau chùi máy ảnh qua một lần.

Nhưng bây giờ... 

Minh Thù tới gần Ngụy Tự, trên khuôn mặt mang theo nụ cười ôn hòa: "Cô sợ cái gì chứ Ngụy Tự, nếu như không phải cô làm, bây giờ chính là lúc cô chứng minh mình trong sạch, không phải cô muốn tôi xin lỗi cô sao? Thử một chút sẽ biết ngay mà."

Ngụy Tự nhịn không được lui về phía sau: "Cô đừng tới đây..."

"Cô sợ sao? Vậy chính là cô xóa rồi?" 

Ngụy Tự lớn tiếng phản bác: "Không phải... tôi không xóa ảnh chụp của cô."

"Vậy thì thử đi."

"Dựa vào cái gì mà tôi phải thử!" 

"Cô không thử là vì chột dạ."

"..." Thử rồi thì sẽ rõ mọi chuyện, không thử là vì chột dạ, hai con đường này đối với cô mà nói đều là con đường chết.

Rốt cuộc vì sao cô ta lại chỉ nghi ngờ mình? Còn gọi cảnh sát tới... chuyện như vậy, cảnh sát cũng điều tra sao? 

Khóe mắt Ngụy Tự đỏ bừng, cô nhìn Tô Nam Phong, người này chỉ nhíu mày nhìn cô cũng không có ý nói giúp cô.

Tô Nam Phong người đàn ông này, từ kiếp trước đã có bộ dạng như vậy đối với cô, bây giờ cũng vậy mặc dù trước khi hắn và Dư Tiểu Hàn gặp nhau, cô đối xử với hắn tốt như vậy...

Ngụy Tự đột nhiên cảm thấy uất ức, cô chỉ muốn... cho mình sống khá hơn đời trước một chút. 

Vì sao...

Vì sao lại khó khăn như vậy.

Cô gái này, tại sao muốn đối địch với mình. 

Biểu hiện này của Ngụy Tự, trong lòng mọi người đều đã có cân nhắc.

Giám đốc Thượng đen mặt vỗ bàn: "Ngụy Tự, lòng dạ cô như thế nào! Tôi thật là không nghĩ đến, trước đây để cho cô vào công ty lại tuyển một người vô ơn như vậy, cô có biết cô đang làm gì không? Danh dự của công ty cô gánh nổi sao?"

Thân thể Ngụy Tự run lên, cổ họng nghẹn đắng lại dưới sự mắng chửi của giám đốc Thượng, một chữ cũng nói không nên lời. 

Ý nghĩ ban đầu của cô là làm xấu mặt Minh Thù, rốt cuộc không có ảnh giám đốc Thượng phải lần nữa đi mời Dư Tiểu Hàn, về sau giám đốc Thượng sẽ nghi ngờ năng lực của Minh Thù.

"Tôi…"

"Được rồi, cô không cần nói gì nữa, cô ra ngoài trước." Giám đốc Thượng cắt lời Ngụy Tự: "Đồng chí cảnh sát làm phiền các anh rồi, nào..." 

Tuy là cảnh sát cảm thấy chạy một chuyến đến đây thật sự hết lời, nhưng giám đốc Thượng nói chuyện rất khéo, cũng không tiện nói gì.

Sau khi tiễn cảnh sát đi, giám đốc Thượng liền đuổi việc Ngụy Tự, vì gây tổn thất cho công ty, tiền lương của Ngụy Tự cũng không có.

Bây giờ, Ngụy Tự vẫn được xem là thực tập sinh, trên sơ yếu lý lịch lại có một vết dơ thế này về sau ai còn dám tuyển cô. 

Bên này, giám đốc Thượng tức giận: "Giang Kiều, tôi đi gặp cô Dư một chút, hẹn xong thời gian lại nhờ cô đi chụp lần nữa, lần này nguyên nhân là vì nhân viên của công ty chúng tôi, chúng tôi sẽ hoàn tiền."

"Không cần, chỗ Tô Nam Phong có bản sao." Minh Thù tự cầm máy ảnh của mình về, để vào tay trợ lý vẫn còn đang ngơ ngác: "Lần sau, không được để máy ảnh của tôi rời khỏi phạm vi tầm mắt của cậu, biết chưa?"

"Vâng vâng…" Trợ lý gật đầu liên tục. 

Lần này không phải vì hắn lơ là sơ suất, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Minh Thù không trách tội hắn, hắn đã cảm thấy rất may mắn.

"Sao chỗ Tô Nam Phong lại có bản sao lưu?" Giám đốc Thượng nửa ngày mới có phản ứng. 

Nếu ở chỗ Tô Nam Phong có bản sao, sao cô còn làm lớn chuyện như vậy.

Đột nhiên giám đốc Thượng rất nhạy, cô muốn làm rõ sự việc là vì nhằm vào Ngụy Tự.

Nhưng là tại sao? 

Cô và Ngụy Tự chẳng lẽ có thù?