Minh Thù nhìn hắn không biết phải làm sao. Thế tử ngồi quỳ trên chăn bông, khuôn mặt hơi đỏ ửng, khóe mắt rưng rưng, y phục trên người không chỉnh tề như vừa mới bị người khác giày vò vậy.
Minh Thù: “...”
Môi thế tử có chút nhợt nhạt, giọng nói yếu ớt: “Nương tử, bị thương rồi, thuốc.”
Minh Thù cho rằng hắn đang nói về vết thương trên người hắn. Trong phòng không tìm được thuốc nên nàng bèn đuổi thú nhỏ đi tìm thuốc.
Thú nhỏ tức giận.
Con sen, ngươi chính là kẻ thấy sắc quên nghĩa!
“Sẽ cho ngươi một bữa ăn đầy đủ, ngoan nào, nhanh lên một chút đi.”
Nói xạo!
Ngươi chưa từng cho ta, đồ lừa đảo!
Ta không đi! Ta muốn đổi chủ nhân!
Minh Thù không cho là đúng, nếu nó có thể đổi chủ nhân thì đã sớm thay đổi rồi, sẽ nhảy nhót ở đây.
Minh Thù đẩy nó văng ra: “Nhanh, đừng nói nhảm.”
Thú nhỏ bật ra ở bên ngoài thành quả cầu nhảy nhót, ánh sáng trên người lóe lóe lên như u linh.
Con sen, ta muốn đoạn tuyệt quan hệ với ngươi ngay bây giờ!
“Được, được, tuyệt giao, mang thuốc trở về rồi tuyệt giao.”
Thú nhỏ: “...”
Thú nhỏ mắng chửi rất hùng hồn nhưng cuối cùng vẫn mang thuốc về cho Minh Thù, ném thuốc qua rồi tức giận chạy đi.
Nói tuyệt giao là tuyệt giao, nó là một con thú có tôn nghiêm.
Minh Thù cầm thuốc, bảo thế tử cởi quần áo ra.
“Không muốn.” Thế tử sống chết không chịu.
Minh Thù lại muốn bạo lực đánh hắn ngất xỉu, thế tử đột nhiên cầm lấy cánh tay nàng: “Thuốc, nương tử, đau.”
Minh Thù: “...” Hãy kiếm người phiên dịch cho ta với! Ta nghe không hiểu tiểu yêu tinh đó nói gì nữa.
Thế tử thấy Minh Thù bất động, hắn vươn tay chỉ chỉ vào y phục phía sau Minh Thù.
“Máu.”
Máu máu gì! Ở đâu có máu!
... Máu ư?
Minh Thù quay đầu nhìn phía sau lưng mình, y phục phía sau không biết từ lúc nào đã dính nhiều chấm đỏ thẫm.
Cô ngưng lại một chút.
Vấn đề này có chút lúng túng.
“Bôi thuốc cho nương tử, ta biết.” Thế tử đột nhiên cầm thuốc trong tay Minh Thù, ưỡn ngực như một học sinh chờ khích lệ.
Minh Thù thô lỗ cởi y phục hắn, xách cánh tay hắn, nhanh chóng đổi hết các thuốc khác nhau rồi nhét hắn vào trong chăn.
“Không cho phép đứng lên, nếu không... ta đánh ngươi.” Minh Thù ấn cơ thể sắp nhổm dậy của thế tử xuống.
“Xíu nữa ta về.”
“Máu...”
“Nhắm mắt.”
Thế tử mếu máo khóc.
Minh Thù hít sâu một hơi, bình tĩnh, hắn chính là một kẻ ngốc.
Minh Thù rời khỏi phòng, thay một bộ quần áo rồi về lại phòng.
Thế tử đã ngồi dậy, đôi mắt đỏ hồng, nước mắt liên tục tuôn rơi.
Chỉ số IQ của thế tử chỉ so với một đưa con nít nhưng thân thể của hắn không phải là của con nít.
Đường đường là một nam nhân lại khóc thút thít, đây vốn là một trường hợp kỳ cục.
Nhưng bộ dạng tội nghiệp và đáng thương đó của thế tử cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy kỳ lạ, ngược lại có chút thương tiếc.
Trẫm... đại khái là đã vào sai kịch bản rồi, đây thực ra là một vở kịch đam mỹ, vị thế tử này là một nạn nhân à?
Minh Thù ấn hắn trở về: “Khóc hu hu vậy ra thể thống gì nữa, mau ngủ đi.”
Minh-Thù-thẳng vén chăn qua, trùm lên cả thế tử, ngay cả cái đầu cũng không bỏ qua.
Có thể là sợ hắn chết ngộp, Minh Thù lại thoáng kéo ra, để lộ ra gương mặt thế tử tràn đầy nước mắt.
Minh Thù: “...”
Minh Thù không có sức để la hắn, kéo ghế đến ngồi bên cửa sổ.
Tiếng rên rỉ ở phía sau dần dần nhỏ lại, gian phòng rơi vào yên tĩnh.
Một luồng gió từ ngoài cửa sổ lùa vào, thổi tắt ngọn nến trong gian phòng, chỉ còn lại ánh trăng mông lung bao phủ bóng người bên cửa sổ.
Thú nhỏ bỗng từ ngoài cửa sổ nhảy vào, trong miệng nó ngậm một chùm như nho, đứng uốn éo trên cửa sổ.
Minh Thù tự tay bắt nó, thú nhỏ linh hoạt nhảy đến bên kia.
Sau đó nó giải quyết hết những trái nho ngay trước mắt Minh Thù.
Minh Thù: “...” Đồ nghiệt chủng!
Thú nhỏ lè lưỡi nhăn mặt, cho ngươi tuyệt giao với ta!
Thú nhỏ đột nhiên nhảy lui về phía sau, biến mất vào trong bóng đêm.
Tiếp đến, Minh Thù cảm giác mình bị ai đó ôm lấy, thân nàng cứng đờ.
“Nương tử, buồn ngủ.” Kèm theo giọng mũi vang bên tai nàng.
Hắn bước đi không có tiếng động cũng không thở sao?
Nếu không phải là người hắn ấm, Minh Thù rất nghi ngờ bây giờ đang ở cùng với quỷ.
“Buồn ngủ thì phải đi ngủ, ta còn phải la ngươi đi ngủ sao?” Thế tử không hề nhúc nhích.
“Ngủ với nương tử.”
Minh Thù quay đầu, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt nàng, chỉ thấy khóe miệng nàng chậm rãi nói: “Cút.”
Thế tử không lên tiếng nhưng không đi, cứ ôm nàng như vậy.
Minh Thù mặc kệ hắn, dù sao ôm một chút cũng không mất miếng thịt nào.
Nàng yên tâm nằm thoải mái trên ghế.
“Hắc xì...”
Thế tử hít mũi, cà cà lên người Minh Thù, khuôn mặt dán vào vai nàng.
Minh Thù: “...”
…
Nằm ở trên giường, thế tử quấn lấy nàng như con bạch tuộc, cơ thể hai người lập tức ấm lên.
Minh Thù chần chờ hồi lâu rồi ôm hắn hỏi: “Vết thương trên người của ngươi từ đâu ra vậy?”
Cơ thể thế tử co rúm lại, khuôn mặt đặt trên vai Minh Thù, không rên một tiếng nào.
Minh Thù khẽ nhíu mày: “Hay là có người đã ăn hiếp ngươi?”
“Ngã... ngã.” Thế tử thì thầm một tiếng: “Đau lắm.”
“Đó không giống như bị ngã, thế tử điện hạ.” Giọng điệu của Minh Thù có chút kỳ lạ.
“Ngoan, nói cho ta biết, ai làm, ta sẽ giúp ngươi báo thù.”
“Bọn họ, dữ lắm.” Thế tử cầm lấy vạt áo Minh Thù:
“Đánh, không lại đâu.”
Minh Thù chậc lưỡi một tiếng: “Đó là do ngươi đần.”
“Ta... không ngu ngốc, nương tử, ta không ngu ngốc. Ta thông minh, cha ta đã từng nói, ta thông minh.” Thế tử đột nhiên vội vã đứng lên.
“Nàng đừng ghét bỏ ta.”
“Được rồi, ngươi nói cho ta biết, là ai làm?”
Thế tử có chút bất an.
…
Ngày hôm sau.
Thúy Nhi đập cửa bên ngoài cả nửa ngày trời, Minh Thù mới chậm rãi đứng lên, tóc tai rối bời đi mở cửa.
Thúy Nhi không đợi Minh Thù nói, trực tiếp đi vào phòng.
Thấy thế tử nhà mình vẫn nằm ở trên giường, chưa thức giấc, mà chăn ở phía ngoài giường bị vén lên một góc, rõ ràng là ngủ cùng nhau, nàng ta lập tức đổi sắc mặt: “Thế tử phi, người...”
Thúy Nhi giậm chân chạy ra ngoài.
Minh Thù: “...” Sáng sớm mà có vấn đề rồi ư?
Chẳng những Thúy Nhi có vấn đề, mà ngay cả Dật An Vương cũng có vấn đề vội vã theo Thúy Nhi qua đây.
Chứng kiến cảnh tượng trên giường, mặt ông cũng đỏ bừng lên, tức giận nói: “Thế tử phi, những quy tắc mà ta lập cho con, con đều quên hết rồi hả?”
Quy tắc ư?
Quy tắc gì vậy?
Minh Thù suy nghĩ một chút, lúc mới được gả vào Dật An Vương phủ, cũng chính vào đêm thành hôn, Dật An Vương đã lập cho nàng rất nhiều quy tắc.
Trong đó có một điều, không được ngủ cùng giường với thế tử.
Minh Thù mỉm cười: “Cha, nói một chút đạo lý nha, là do con trai người quấn lấy con, người nghĩ rằng con muốn nằm cùng hắn trên một cái giường lắm sao?”
Dật An Vương sầm mặt lại: “Con dám ghét bỏ Tầm nhi!”
“Không phải người không cho con và hắn ngủ cùng giường sao?” Điều này Dật An Vương đúng là suy nghĩ có vấn đề rồi.
“Vậy con cũng không thể ghét bỏ Tầm nhi, con gả vào vương phủ, sống là người của Tầm nhi, chết cũng là ma của Tầm nhi!” Dật An Vương không phát hiện rằng bản thân mình đã sai rồi.
Thúy Nhi ở bên cạnh nhắc nhở ông: “Vương gia, thân thể thế tử không khỏe, thế tử phi còn như vậy...”