Ngược lại Cửu hoàng tử vừa tò mò: “Sao cô sợ nàng ta thế?”
“Ai sợ nàng ta?” Tống Vân Kiều ưỡn thẳng lưng:
“Chẳng qua ta cảm thấy bị nàng ta nhìn thấy ta và Cửu hoàng tử ở cùng một chỗ không tốt lắm.”
“Ta không có mặt mũi gặp người khác vậy sao?”
“Bị phu quân hiểu lầm sẽ không tốt.” Tống Vân Kiều bĩu môi:
“Nơi này thật sự có thể mua được vật của ta muốn?”
Nếu không phải vì chuyện này, nàng cũng sẽ không theo Cửu hoàng tử tới nơi này.
Cửu hoàng tử cười nhẹ một tiếng: “Vân Hỷ các không có thứ cô không mua được.”
-
Bên ngoài, Minh Thù đứng mãi không đi, nữ tử cũng không thể đuổi nàng đi, chỉ có thể mỉm cười đối phó.
Lúc này trong lòng nữ tử đại khái là muốn mắng chửi sao còn không đi, nụ cười trên khuôn mặt như muốn cứng đờ.
“Ôi chao, tiểu tỷ tỷ, ta hỏi cô nhé, ở chỗ các người đây có thể bán chịu không?”
Nữ tử: “...” Người này tuyệt đối là đến gây phiền phức!
“Không thể.”
Minh Thù quay người đi ra ngoài, chẳng được bao lâu lại lấy ngân phiếu quay lại.
Các công tử lúc này đang ngồi chồm hổm ủ rũ mặt mày ở bên ngoài: “...” Hu hu, ngân phiếu của bọn họ!
“Ta muốn tay chân nhiều tiền như vậy.” Minh Thù đập ngân phiếu ngay trước mặt nữ tử, sau cùng lại lấy ra một tấm:
“Tờ này đổi thành một phần ăn.”
“Xin hỏi cần mang đi sao? Nếu mang đi, chúng tôi cần thu thêm phụ phí.”
Minh Thù trừng mắt: “Gian thương à!”
Nữ tử mỉm cười.
“Không mang đi.” Minh Thù phất tay, xách ghế đi ra ngoài.
“Lát mang đồ ăn ra cho ta là được.”
“Nếu cô muốn đánh lộn trên đường, cũng cần phải thu phí.” Nữ tử ở phía sau nói.
Minh Thù: “...”
Thì ra không thể la to ở trên đường là bởi vì không đưa tiền nên không cho phép.
Bộ công thương cổ đại từ đâu mà có nhỉ?
Trẫm phải kiện bọn họ!
Gian thương!
Minh Thù và nữ tử nói xong giá, nàng xách ghế từ trong cửa tiệm đi ra. Các công tử càng kinh sợ: “Cô... cô làm gì vậy?”
Minh Thù để ghế xuống giữa đường: “Một lát nữa đánh hội đồng, mọi người muốn tham gia không?”
Đánh... hội đồng?
Ở chỗ này?
Đùa gì thế!
À mà... đánh ai vậy?
“À, đính chính một chút, đơn phương ẩu đả.”
Món ăn Minh Thù gọi rất nhanh đã được đưa tới, và giống lần trước, mang món ăn đến đều là nữ tử.
Nhưng nam tử mặc áo đen trước kia cũng theo tới, phía sau còn dẫn theo một đám tay chân.
“Mọi người rất có tiền đấy.” Minh Thù quay đầu nhìn Giáp Ất Bính.
Các công tử: “...” Đó là tiền tiêu vặt một tháng của bọn họ!
Minh Thù chờ có chút buồn chán, lấy ra một bộ bài trong thú nhỏ, kêu các công tử đến chơi đánh bài.
Bọn họ chưa từng chơi đánh bài, sẽ không biết chơi nên Minh Thù chỉ có thể dạy bọn họ.
Cũng may đều là những tay chân lanh lẹ nên đã nhanh chóng học xong.
Bốn người ngồi xổm ngoài cửa tiệm chơi đánh bài, còn có khí thế của một đám tay chân hung hăng.
Người đi ngang qua cũng không nhịn được nhìn liếc qua, nhưng vì ngại quy củ Vân Hỷ các, bọn họ cũng chỉ nhìn sơ qua, sau đó liền tiến vào cửa tiệm, không dám đứng lâu.
“Bốn con già!”
Minh Thù đánh một cái trên đầu công tử Bính: “Ở đâu ra bốn con già, ngươi biến ra à!”
Công tử Bính ôm đầu: “Nhớ lộn nhớ lộn, làm lại nào. Bốn con heo, cái này không sai! Hết bài rồi.”
“Tiểu tử ngươi sao may mắn vậy.” Công tử Giáp ném bài trong tay đi, gương mặt phẫn nộ.