Minh Thù quay đầu nhìn Cơ Tầm, hắn đang nén giận uống thuốc. Thấy Minh Thù quay đầu, hắn nở một nụ cười, nỗ lực tạo nên bầu không khí “Ta có cố gắng ăn”.
“Ta chỉ muốn hỏi vì sao thế tử phi muốn ngăn Tống Vân Kiều?”
Lục hoàng tử không thừa nhận sự hoài nghi của hắn.
Thế nhưng biểu đạt của hắn chính là ý đó.
Minh Thù nheo mắt: “Ta chỉ muốn ngăn nàng, không được sao?”
Ánh mắt Lục hoàng tử nặng nề: “Không có lý do gì?”
Minh Thù mỉm cười: “Nhìn nàng ta khó chịu.”
Lục hoàng tử yên lặng một lát: “Thế tử phi, cô không cảm thấy lý do này vô cùng gượng ép sao. Cô muốn ta tin cũng phải có một lý do chứ?”
Minh Thù nở nụ cười càng rực rỡ hơn: “Lục hoàng tử, có phải người hiểu lầm gì rồi hay không? Người có tin ta hay không, đối với ta mà nói cũng không khác nhau chút nào, người chết cũng không phải ta.”
Lục hoàng tử: “...” Lại là thái độ không quan tâm này, thậm chí còn có thái độ không thèm nữa.
Nữ nhân này...
Nói thế nào đây.
Nàng nói cái gì thì là cái đó, rất hiếm khi thấy nàng quanh co lòng vòng.
Từ cách nàng muốn bắt cóc Tam hoàng tử đã nói lên tất cả.
Nhưng đây có phải là hình tượng nàng muốn tạo ra hay không, Lục hoàng tử cũng không rõ lắm.
Nếu như vậy thì quá đáng sợ.
“Tống Vân Kiều nói là cô.”
Lục hoàng tử quan sát kỹ thái độ của Minh Thù, đáng tiếc lại thất bại, nụ cười nàng không có chút thay đổi.
“Ta nói là Tống Vân Kiều thì sao, người tin không?”
Lục hoàng tử cau mày, một lát sau cáo từ: “Nếu thế tử phi có manh mối gì, hãy báo cho ta.”
Hắn không có chứng cứ chứng minh là nàng làm.
Cũng tìm không được lý do nàng làm như vậy.
“Không tiễn.”
Lục hoàng tử cho thị vệ đưa hắn rời khỏi, trước khi đi, hắn còn liếc nhìn Cơ Tầm.