Minh Thù xem kịch xong, từ một bên sân thượng nhảy xuống.
Nhưng cô không ngờ rằng con đường phía dưới có người, hơn nữa còn là người lúc nãy chống đỡ.
Nguyên Dã và một con zombie chiến đấu đối diện nhau, bầu không khí khá khẩn trương, Minh Thù đột nhiên nhảy xuống, bụi bay tứ tung, bầu không khí gì đều biến mất..
"Ngươi tìm người giúp đỡ!" Zombie âm trầm mở miệng: "Con người thật là âm hiểm."
"Anh trai à, tôi là người của anh mà?" Minh Thù lấy cây quạt quạt bụi: "Hệ thống cảm ứng của ngươi cần thăng cấp."
Giữa các zombie có phương pháp phân biệt đặc biệt.
Vừa rồi Minh Thù đột nhiên nhảy xuống, lại không khác con người là mấy, trong tiềm thức zombie nghĩ cô là con người.
Lấy hình dáng so tính cách, zombie có chút xấu hổ.
"Ngươi..." Zombie quan sát Minh Thù từ trên xuống dưới: "Ngươi tại sao như vậy?"
Đại khái là, sao cô có thể đẹp hơn tôi.
Minh Thù suy nghĩ một chút: “Có lẽ là tôi cấp cao?”
Con zombie này da xanh biếc, không có bất kỳ dấu hiệu thối rửa nào.
Có thể nói chuyện, có thể suy nghĩ.
Thế nhưng Minh Thù cảm giác được, nó vẫn chưa phải là vua zombie.
“Cấp cao?” Zombie không hiểu Minh Thù cao cấp ở chỗ nào, lẽ nào là vì xinh đẹp sao?
Minh Thù gật đầu.
"Các ngươi làm gì vậy?" Minh Thù hỏi zombie: "Giao lưu học thuật sao?"
"Người này âm mưu xảo trá, muốn giết tôi." Nói đến đây, sắc mặt zombie lập tức biến sắc, hung tợn nói: "Còn hủy diệt tâm huyết đã lâu của tôi, tôi muốn giết hắn."
"Những con vật ghê tởm kia là ngươi làm phải không?"
"Cái gì ghê tởm, ngươi không cảm thấy chúng nó rất dễ thương sao?" Zombie không cho phép người khác nói xấu những con KFC này.
“Thẩm mỹ quan của zombie cấp cao khác với ngươi.”
“...”
Minh Thù bổ sung: "À, đúng rồi, cái đống hoang tàn là ta cho nổ, không liên quan gì tới hắn.
“...”
Nói tốt cho đồng loại chứ!
“Ngươi nổ lầu của ta làm gì?” Zombie rất kích động: “Có phải ngươi cùng một phe với con người hay không, chắc chắn các ngươi cùng một phe! Các ngươi nhìn không thấy điểm tốt của ta, hai tên khốn kiếp này, gian phu!”
Zombie đột nhiên phát cuồng, mà lại nói nói bừa bãi, không hề ăn khớp.
Gian phu là cái gì?
Cơm không nên ăn bậy, nói không nên lung tung.
Gian phu Nguyên Dã: “Nói chuyện đủ chưa?”
Quên lão tử quên tới triệt để luôn rồi à!
Lão tử không phát uy coi lão tử là Hello Kitty?
Minh Thù lui về bên cạnh, vẫn mỉm cười: "Các người tiếp tục, các người tiếp tục."
Việc này không liên quan đến trẫm.
Đương nhiên con zombie đột nhiên rơi vào tình cảnh điên cuồng này không nghĩ như vậy, nó lao qua hướng Minh Thù, bàn tay kéo dài ra, móng tay dài màu đen như mấy trăm năm chưa tẩy qua.
“Các người muốn đánh cắp thành quả nghiên cứu của ta, không có cửa đâu, ta muốn biến các ngươi thành những con vật dễ thương kia, cho các ngươi nhìn thấy ta thật vĩ đại, ha ha...”
"Này!" Minh Thù tách khỏi sự công kích của zombie: "Đồng loại tương tàn không tốt lắm."
"Sao lúc trước khi ngươi cấu kết với tên gian phu này không nghĩ như vậy? Muốn tha thứ sao? Không có cửa đâu, ta sẽ không tha cho các ngươi."
Minh Thù: “...” Cuối cùng vị huynh đệ này bị căn bệnh kỳ quái gì rồi?
Minh Thù lấy khí thế của zombie cấp cao ra, sự áp chế của cấp cao làm cho zombie lùi lại mấy bước, trong sự điên cuồng lộ ra mấy phần kiêng kỵ.
Ngay lúc zombie đang chần chừ, Nguyên Dã từ bên cạnh chui ra, đánh thẳng vào cái mạng của zombie.
Zombie nổi giận gầm lên một tiếng, chống lại Nguyên Dã.
Vũ khí của con zombie này chính là móng tay, đồ vật nào bị móng tay cào trúng, lập tức biến mất.
Minh Thù không nhìn ra Nguyên Dã có kỹ năng gì, hình như hắn dựa vào sức mạnh của bản thân giao thủ với zombie.
“Grừ!”
Zombie nổi giận gầm lên một tiếng.
Ngón tay đen nhánh lập tức bắt được Nguyên Dã.
Dường như không khí cũng bị rạch ra mấy lỗ.
Nguyên Dã sốt ruột giang tay nắm bắt không khí, zombie đột nhiên đập thẳng về phía trước, toàn bộ thân thể nện vào trong tường.
Nguyên Dã nhảy lên, chuẩn bị giải quyết hết zombie.
Zombie đột nhiên chạy về phía xa, vẫn không quên dọa nạt: "Các ngươi chờ đó cho ta! Ta sẽ không bỏ qua cho đám người các ngươi đâu!"
Nguyên Dã cũng không đuổi nữa, hắn đứng ở nơi cao hơn nhìn Minh Thù.
Dường như cô xem đến ngây người, ngậm một cây thịt khô đến quên động tác.
Minh Thù cảm thán.
Con zombie này không tệ!
Có tiền đồ.
Nguyên Dã từ phía trên nhảy xuống: "Cô là zombie?"
Nguyên Dã bước chầm chậm đi tới, nhìn chằm chằm cô ngậm thịt khô: "Ăn đồ ăn có thể tiêu hóa?"
Minh Thù nuốt thịt khô xuống.
Áp sát như thế, muốn đoạt thịt khô sao?
"Tiêu hóa rất tốt."
"Tiến hóa cũng không tệ." Nguyên Dã nói thầm một tiếng, ánh mắt đánh giá cô: "Có phải nên trả thực vật biến dị cho tôi hay không?”
“Đã nói với cậu là tôi ăn rồi.” Minh Thù chuyển ánh mắt: "Nếu cậu không để ý, tôi có thể nhổ ra cho cậu?”
Nguyên Dã: “...” Nghĩ lão tử này dễ gạt sao?
Hắn biết thực vật biến dị ở trên người cô, đương nhiên cũng biết có còn hay không.
Nguyên Dã an ủi mình một tiếng, không tính toán với cô.
"Cô tên gì?"
"Anh có thể gọi là vua."
"..." Thần kinh sao.
Nguyên Dã phủi bụi trên người, hắn khom lưng nhặt cái túi từ dưới đất lên, ném ra phía sau, sải bước rời khỏi.
Cần tĩnh táo một chút.
"Ôi chao, không cần tôi nhổ ra cho anh sao?" Minh Thù đi theo phía sau hắn, nỗ lực tranh thủ kéo giá trị thù hận.
“Zombie các người đều không sạch sẽ như vậy sao?” Nguyên Dã rất phiền phức.
Ai cần cô nhổ ra chứ!
Có ghê tởm hay không!
"Zombie cần gì sạch sẽ?" Minh Thù hỏi lại.
“...” Lão tử không còn gì phản bác.
Trên đường đi ra ngoài gặp phải mấy con quái vật, Nguyên Dã lại tựa như đã tìm được kỹ xảo giết chúng nó, rất dễ dàng đã giết chết hết quái vật.
“Cô đang rải cái gì vậy?” Nguyên Dã vừa quay đầu liền thấy Minh Thù rải đồ tứ tung, lóe lên tia hồng quang kỳ lạ.
"Bom hẹn giờ." Minh Thù thành thực: "Có vấn đề gì không?"
Nguyên Dã: "..." Bà nó! Cô ta thả bom, vậy còn hỏi cô ta làm gì?
Mấu chốt là, đống bom kia từ đâu tới.
Nghĩ đến hoả tiễn trước kia... Nguyên Dã quyết định không hỏi vấn đề này nữa.
Thời gian của bom hẹn giờ đếm ngược hơi dài, còn bốn mươi tám tiếng.
“Cô muốn nổ thành sao?”
Minh Thù cười đến vô cùng xán lạn: "Tôi còn muốn nổ anh đó."
“...”
Nguyên Dã cầm lấy ba lô lập tức rời khỏi, lão tử sao lại để ý cô ta chứ!
Minh Thù một đường thẳng đi ra ngoài, cách một đoạn lại đặt một quả bom hẹn giờ.
Diệp Tương Tư ở một chỗ rất xa chờ cô, thấy cô trở về vội vàng xuống xe.
"Vù..."
Mặt bên có cái gì nhào về phía cô.
Nguyên Dã chỉ cảm thấy bên cạnh có một luồng gió.
Bên cạnh chiếc xe phía trước, một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn giẫm trên người quái vật, một cước lại một cước, răng rắc một tiếng, quái vật lập tức không động đậy.
Minh Thù chạy đến một nửa: “...”
Diệp Tương Tư giống như bị đồ ở dưới chân dọa, chạy ra thật xa, sắc mặt trắng bệch: "Cái này... Cái này cái gì, thật là ghê tởm."
Nghiêm túc sao?
Nữ chính bạo lực ngầu như vậy, trước đây sao bị người ta bắt được vậy!