Cũng không phải kịch bản gì đặc biệt, cũng vì cha mẹ nàng là ma tu cho nên sinh ra nàng đã là ma tu.
Trong mắt người chính đạo ma tu thuộc về tà đạo, cho dù không làm chuyện gì xấu cũng không có ai tin tưởng.
Ma tu ở thế giới này chính là đại diện cho cái ác.
Ngược lại trong mắt con người khắp thế gian, dính dáng đến chữ ma thì không phải việc gì tốt.
Thất Nguyệt không quen với Phương Vãn cũng không có ân oán.
Không lâu trước đó, có người phát hiện một mật thất nàng hoàn toàn là chạy vào góp vui.
Trong mật cảnh chứng kiến Phương Vãn giết người cướp của nàng nhạo báng mấy câu.
Có điều vì thế giới này chính là như vậy, ai tự xưng là đạo sĩ chính phái thì cũng sẽ làm ra loại chuyện này.
Nhạo báng xong nàng liền rời đi.
Ai ngờ ra khỏi mật thất, đột nhiên có người đồn trên người nàng có một thanh kiếm Hy Tà.
Là thanh kiếm Hy Tà.
Nguyên chủ đâu biết Hy Tà gì đó, nàng còn chưa thấy qua.
Sau đó lại nhớ tới lúc Phương Vãn giết người cướp của, lúc đó hình như bọn họ chính là tranh đoạt một thanh kiếm.
Nhưng lúc đó tất cả mọi người đều cảm thấy thanh kiếm Hy Tà ở trên người nàng.
Nàng thân là ma tu, những người đó có đủ lý do chính đáng uy hiếp nàng giao Hy Tà ra.
Nguyên chủ bị chọc tức chết, khí thế hùng hổ đi tìm Phương Vãn.
Bảo Phương Vãn làm sáng tỏ giúp nàng?
Không không không!
Nàng nghĩ là Phương Vãn đã nói thanh kiếm Hy Tà là do nàng cướp, vậy nàng liền đi cướp về.
Ai ngờ chưa cướp được Hy Tà kiếm còn bị đánh trọng thương.
Phương Vãn trở thành người bị hại, nguyên chủ bị người ta đuổi giết.
Từ đó về sau nguyên chủ đi lên con đường làm boss phản diện.
Vì muốn sử dụng thanh kiếm Hy Tà quang minh chính đại, nguyên chủ liền cố ý nhận thanh kiếm Hy Tà là của mình.
Nhưng thanh kiếm Hy Tà đã nhận chủ, nguyên chủ có được cũng vô dụng.
Phương Vãn dẫn theo đạo sĩ chính phái đến bao vây đàn áp nguyên chủ, cuối cùng bị Phương Vãn đánh vỡ kinh mạch phế bỏ toàn bộ tu vi, bị đạo sĩ chính phái thiêu sống.
Dòng thời gian bây giờ chính là lúc nguyên chủ ra khỏi mật thất, tin đồn thanh kiếm Hy Tà ở trên người nàng.
Hy Tà kiếm…
Lại không thể ăn được có gì đáng để tranh giành.
Minh Thù nhìn dãy núi xung quanh, nơi hoang vu hẻo lánh này có gì ăn được?
Minh Thù hái được mấy quả trái cây trên núi, dựa theo ký ức của nguyên chủ đi về phía thành trì gần nhất.
…
Lục địa này tên là lục địa Thần Võ có các loại tu sĩ, trong đó pháp tu là nhiều nhất thường gọi là người tu tiên.
Thứ hai chính là kiếm tu, điều kiện kiếm tu khắc khe không phải ai cũng có thể tu.
Nhưng kiếm tu có thể vượt cấp chiến đấu, thực lực vô cùng mạnh mẽ, thuộc về nhóm người không thể đắc tội thì đừng đắc tội.
Vô Cực kiếm tông chính là kiếm tông duy nhất lên tới chức chưởng môn trên lục địa Thần Võ, xuống đến đứa trẻ quét rác cũng là môn phái kiếm tu.
Minh Thù tìm một tửu lâu trông có vẻ rất cao, bảo bọn họ đem tất cả các món đặc sắc lên.
Chủ quán thấy Minh Thù tuy có đôi chút chật vật nhưng chất vải quần áo vô cùng tốt, không giống vị khách không có tiền, nhanh chóng bưng lên mấy món.
“Ta nghe nói Vô Cực kiếm tông có được không ít đồ tốt ở mật thất.”
“Hai tông môn còn lại cũng thu hoạch không ít.”
Lục địa Thần Võ chia làm tam tông lục phái.
Vô Cực kiếm tông đều là kiếm tu lại là đại tông môn đã tồn tại nghìn năm, độ nổi tiếng tất nhiên là không thấp.
Có điều vì Vô Cực kiếm tông nhận đệ tử rất khắt khe, số lượng đệ tử không như hai tông môn còn lại kiểu nào cũng nhận.
Trong tam tông, nếu không xếp theo thực lực thì Vô Cực kiếm tông chỉ có thể đứng hàng cuối cùng.
Lục phái cũng phân chia cao thấp, có điều hằng năm thứ hạng này đều có sự thay đổi.
Dĩ nhiên không phải nói tam tông lục phái chính là tất cả các môn phái, tông môn trên lục địa Thần Võ trừ chín cái nổi danh nhất này, còn rất nhiều tông phái có chút danh tiếng, hoặc là dựa vào phe phái của các đại tông môn môn phái.
“Lại để cho ma tu vào trong, ghê tởm!”
“Nghe nói thanh kiếm Hy Tà bị ma tu đoạt mất, không biết lại muốn làm bao nhiêu việc ác.”
Minh Thù liếc về bên kia một cái, nhìn lên đồ ăn trước mặt tiếp tục ăn.
Chính phái nói xong, dĩ nhiên đến lượt tà phái.
Lục địa này không ít ma tu nhưng cũng không có tổ chức, mỗi người đều hành hiệp một mình.
Ừm… Không có gì đáng nói.
“Thanh kiếm Hy Tà thực sự lợi hại vậy sao?”
“Ngươi không biết điều này ư? Mặc dù thanh kiếm Hy Tà không phải là thượng cổ danh kiếm, nhưng nó đã từng đánh bại thượng cổ danh kiếm Linh Tiêu. Có thể đánh bại Linh Tiêu, ngươi nói thanh kiếm Hy Tà này có lợi hại hay không?”
“Vậy bây giờ thanh kiếm Hy Tà đang ở trong tay ai?”
“Nghe nói là ma tu Thất Nguyệt.”
“Chính là Thất Nguyệt giữa đêm tàn sát cả một tòa thành?”
Minh Thù nắm chặt tay cầm đũa, nguyên chủ có công đức vĩ đại này sao? Trâu bò đấy!
Nàng suy nghĩ một chút, chuyện này xảy ra nửa năm trước.
Việc tàn sát toàn thành này nguyên chủ không làm nàng chỉ là bị đổ vỏ, lúc đó trong thành chỉ có mình nàng lại là ma tu, những người đó không nói gì liền đội lên đầu nàng cái mũ tàn sát toàn thành.
Còn về việc là ai làm nguyên chủ cũng không biết.
Khi nàng đến người trong toàn thành đều đã chết.
Chết rất kỳ lạ, máu trong người bị hút sạch chỉ còn lại một thi thể khô cằn.
“Yêu nữ! Ngươi còn dám xuất hiện!”
Cửa đột nhiên vang lên một tiếng, mấy bóng dáng đi về phía Minh Thù rất nhanh.
Minh Thù vội vàng gắp miếng đồ ăn cuối cùng trong đĩa, “cạch” một cái để đũa xuống tư thế nhã nhặn ngồi lau miệng.
“Yêu nữ?”
“Hồng y… Thất Nguyệt…” Thực khách trong quán rượu chớp mắt liên hệ nàng với Thất Nguyệt gần đây đang làm ầm ĩ, nhao nhao đứng dậy lui về sau.
Minh Thù bị người ta bao vây.
“Yêu nữ, ngươi ở đây làm gì!” Tên dẫn đầu trên y phục có thêu một ký hiệu như lửa, là đệ tử của Xích Dương tông.
Minh Thù liếc nhìn mấy tên đệ tử của Xích Dương tông, cong môi cười nhạt: “Đến tửu lâu đương nhiên là để ăn, nếu không có thể làm gì?”
Giọng nói của nàng thanh thoát dịu dàng, vô cùng dễ nghe.
“Một yêu nữ như ngươi, nhất định là đến đây với mục đích không tốt, nói mau! Ngươi có mục đích gì!” Đệ tử của Xích Dương tông như bỏ qua lời nói của Minh Thù.
“Được rồi, ngươi nói mục đích không tốt thì là mục đích không tốt.” Minh Thù không tranh cãi với hắn, nàng cong môi cười: “Nhưng ngươi có thể làm gì được ta?”
Nữ nhân mặc y phục đỏ rực bình tĩnh thong thả ngồi trước một cái bàn xếp đầy đĩa trống.
Khuôn mặt chỉ nhỏ chừng bàn tay, làn da trắng nõn như bạch ngọc Dương Chi thượng hạng, giữa hai hàng lông mày tạo thành nét đẹp quyến rũ.
Trên đôi môi kiều diễm ướt át, ánh mắt long lanh gợn sóng càng động lòng người.
Nàng giống như đóa sen hồng nổi tiếng xinh đẹp nhất nở trong ao sen.
Yêu khí tràn ngập.
Nhưng lại quyến rũ vô cùng.
Mọi người không khỏi thất thần, hơi thở dường như cũng có chút khó khăn.
Yêu nữ này cũng đẹp quá đi!
“Sư huynh, đừng bị yêu nữ này mê hoặc!”
Tiếng nói lanh lảnh của thiếu niên cắt ngang sự quái dị trong phút chốc, si mê trong đáy mắt mọi người đã rút đi, thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn Minh Thù: “Yêu nữ, ngươi lại dám mê hoặc chúng ta.”
Minh Thù chống cằm, trên cổ tay nàng mang theo một đôi vòng tay, trên vòng tay được trang trí chuông nhỏ, giọng nói của nàng từ từ vang lên theo tiếng chuông nhẹ nhàng: “Nói có lý chút đi, định lực của bản thân ngươi không tốt còn trách người khác quá đẹp. Sao ngươi không trách khi mẹ ngươi sinh ngươi, không sinh ngươi thành đệ nhất thiên hạ chứ?”
“Nhất định là ngươi sử dụng yêu pháp!” Đệ tử của Xích Dương tông càng tức giận.
“Ài, quấy rối người ta dùng cơm rất không lịch sự.” Minh Thù đứng dậy: “May mà ta ăn xong rồi.”
Mọi người: “…” Đùa gì vậy.
Minh Thù mỉm cười: “Cho nên bớt đánh các ngươi mấy cái.”