Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 869: Kiếm phá thương khung (11)



"Két..."

Trong một nơi đang cãi vả, cửa phòng mở ra, một nữ nhân y phục đỏ rực bước ra.

Mọi người: "..." 

Sao yêu nữ này còn ở đây?

Bọn họ tưởng nàng ta đi rồi...

Ai ngờ nàng ta còn ở căn phòng cũ chứ! 

Đây là chuyện một yêu nữ nên làm sao? Đánh nhiều người bọn họ như vậy, lại quay về căn phòng đó?

Minh Thù duỗi người một cái, cái chuông trên cổ tay vang leng keng.

"Chào buổi sáng." 

Nét mặt nữ nhân tươi cười như hoa.

“...” Chào cái rắm!

Minh Thù đi xuống bậc thang. 

Phía sau nàng có tiếng nói vang lên, mọi người nhìn lại, một mũi kiếm đỏ chống đất, nghiêng bốn mươi lăm độ về phía trước, thoáng qua như lão già tuổi xế chiều.

Phương Vãn nhìn thấy thanh kiếm Hy Tà quen thuộc, suýt chút nữa đem thanh kiếm Hy Tà của mình mổ xẻ ra xem.

Nàng là chủ nhân của thanh kiếm Hy Tà, rất hiểu rõ về thanh kiếm này. 

Thanh kiếm này...

Giống y đúc thanh kiếm Hy Tà của nàng.

Tại sao có thể như vậy! 

"Ta đã nói Phương Vãn sư muội của các ngươi không chết được mà." Minh Thù cười chúm chím nhìn Phương Vãn.

Phương Vãn chống lại ánh mắt của Minh Thù, sự sợ hãi chột dạ trước đây của nàng đã biến mất chỉ còn lại lửa giận.

Ma tu quả nhiên không phải đồ tốt gì. 

"Phương Vãn sư muội, có phải muội không thoải mái hay không?"

Đệ tử thấy sắc mặt Phương Vãn không tốt, quan tâm hỏi một câu.

Minh Thù cười khẽ, giọng nói nhàn nhạt: "Nàng ta có cái gì không thoải mái, cho dù có cũng là do ta chọc tức." 

Đáy mắt Phương Vãn tràn đầy lửa giận, móng tay bóp vào lòng bàn tay, vì quá dùng sức nên đã thấy máu.

"Yêu nữ ngươi câm miệng!"

“Miệng ở trên người ta, ta sẽ không câm miệng, ngươi có thể làm gì ta?" Minh Thù nghiêng đầu: "Ngươi cũng đánh không lại ta." 

“...”

Tuy là nàng nói thật, nhưng vẫn muốn đi tới đánh chết nàng.

Lăng sư huynh ngăn bọn họ tiếp tục mượn cớ gây chuyện với Minh Thù, bọn họ đã tổn thất nhiều sư huynh đệ như vậy, lại mượn cớ gây chuyện với nàng, cuối cùng vẫn là bọn họ chịu thiệt. 

Hôm qua Minh Thù đi vườn hái quả hái được một túi trái cây.

Nàng tìm một chỗ ngồi xuống, vừa ăn trái cây vừa nghe bọn họ thảo luận chuyện rời khỏi nơi này.

"Đùng đùng..." 

"Bắt đầu rồi bắt đầu rồi, ha ha, mọi người đều phải chết ở chỗ này." Tên nam nhân cười sắc bén, vang lên với bầu không khí đùng đùng.

Mọi người đồng thời nhìn lên trời.

Nam nhân nói linh tuyền khô kiệt, nơi đây cũng sẽ hủy diệt. 

"Đùng Đùng Đùng..."

Tiếng động không ngừng vang lên.

Minh Thù ném hạt xuống, nhìn đám người bên kia đã chuẩn bị sẵn sàng đón quân địch nói: "Sét đánh mà thôi, lo lắng cái gì." 

“...”

"Đùng Đùng Đùng..."

Mọi người nghe cẩn thận, quả thật là tiếng sấm. 

Nam nhân không tin: "Không thể nào, sao lại là sét đánh? Nơi đây chưa bao giờ bị sét đánh, chắc chắn không phải sét đánh, mọi người đều phải chết, mọi người cùng nhau chết.”

Nhưng mà sự thực chứng minh chính là sét đánh.

Hơn nữa trời còn mưa. 

Nam nhân bối rối.

...

Minh Thù ngồi trên một khối nham thạch bên vách đá nghỉ ngơi. 

Từ lúc linh tuyền bị hủy, chỗ đó đã không tồn tại độc lập, nhưng người ra ngoài ai cũng giật mình.

Leo lên từ chỗ bọn họ té xuống.

Minh Thù nhìn nhãn hiệu kiếm giả lơ lửng trên không trung, nó đang đi tới đi lui, còn xoay ngang xoay dọc, giống như đang cười nhạo Minh Thù. 

Minh Thù cầm nham thạch bên cạnh chọi qua, kiếm giả sáng lên, nhẹ nhàng tách ra.

Những hạt nham thạch vỡ rơi xuống đất.

"Yêu nữ ngươi làm cái gì vậy!" 

Phía dưới truyền đến tiếng mắng chửi.

Minh Thù ló đầu nhìn, đệ tử của Vô Cực kiếm tông đang ở phía dưới.

Có lẽ Phương Vãn sợ Minh Thù tiếp tục chỉnh nàng, trốn ở phía cuối cùng. 

Minh Thù vỗ vỗ đất trên người, cầm lấy dây leo trên vực đá, tiếp tục bò lên trên.

"A..."

Minh Thù nghe phía dưới hỗn loạn, không biết chuyện gì xảy ra, giống như đám người phía dưới tăng nhanh tốc độ. 

Minh Thù đã có thể thấy đỉnh núi, mà lúc này phía trước nàng không xa có một người.

Có người leo đến trước nàng sao?

Không phải chứ! 

Cò lẽ người phía trên nghe được tiếng động, cầm lấy sợi dây nhìn xuống phía dưới.

Ánh mắt hai người trên khoảng không chạm vào nhau.

Là nam nhân bán thuốc. 

"Ủa". Nam nhân kinh ngạc khẽ kêu một tiếng.

Một giây kế tiếp, tay chân lanh lẹ tới gần cây hoa nhỏ màu trắng.

Lúc này những bông hoa nở thật đúng lúc. 

Đã đến mùa hoa nở rồi.

Tốc độ Minh Thù nhanh hơn, lúc nam nhân sắp hái được, nàng giẫm cánh hoa kia xuống vách.

Nam nhân: "..." 

Minh Thù cười khẽ, sau đó nhanh chóng bò lên trên vực đá.

Nam nhân cũng đi lên theo, hắn dùng cả tay chân, nhìn qua giống như không phải người tu đạo, đây cũng lý do vừa nãy hắn không ngăn cản Minh Thù kịp.

"Cô nương." Nam nhân lấy hơi: "Sao nàng có thể không hiền hậu như vậy chứ?" 

Minh Thù: “Ta ghi thù.”

Nam nhân: “...”

Nam nhân vỗ nhẹ những hạt bụi dính trên người, ôn hòa lễ phép như cũ nói: "Được rồi, trước đây là do ta, chúng ta coi như hòa nhau. Thế nhưng cô nương, nàng thực sự không mua thuốc sao?" 

Minh Thù: "..."

Rốt cuộc ngươi nhìn chỗ nào nghĩ trẫm cần uống thuốc?

Là người bán thuốc cũng không nên nói mò vậy chứ! 

Nếu ở hiện đại, thầy thuốc như vậy sẽ bị bắt đó!

Hắc kiếm từ từ bay qua, nam nhân nhìn kiếm, lại "ồ" một tiếng: "Đây không phải là Liên Kính sao?"

Minh Thù nhìn hắc kiếm, lúc này vẫn là bộ dạng thanh kiếm Hy Tà, sao tên này vừa liếc mắt đã nhìn ra? 

Hắc kiếm nhìn trên nhìn dưới, như là đang quan sát nam nhân, thái độ vô cùng ngạo mạn.

"Hy Tà ra đời rồi, ngay cả Liên Kính cũng ra đời rồi... Loạn quá!” Nam nhân lẩm bẩm lấy cái sọt của hắn ra: “Có thể bán được nhiều thuốc cũng không tệ.”

Minh Thù mím môi nhìn nam nhân. 

Người này có bệnh sao?

Cái sọt của nam nhân ở bên vách đá, phía sau cái sọt đột nhiên xuất hiện một con rắn.

Sau đó là con thứ hai, con thứ ba... 

Màu sắc xinh đẹp, từng con từng con rắn từ vách đá bò ra ngoài.

Nam nhân cũng không quan tâm gì tới sọt của mình, lui về phía sau.

Ánh sáng của cây kiếm từ đáy vực hiện lên, con rắn bên vách đá bị cắt thành mấy khúc, mấy bóng người xuất hiện. 

Sau khi Tô Dĩ Thu đi lên, lập tức vẽ một trận pháp ở bên vách đá, ngăn cản những con rắn này xông ra.

Những con này đều là rắn bình thường, lực công kích không lớn, trận pháp của Tô Dĩ Thu đủ để ngăn chúng nó lại.

"Sư đệ, sư đệ, nhanh, giải độc đan." 

"Lăng sư huynh, vô dụng..."

“Sư đệ hãy gắng gượng...”

“Thử mấy viên nữa xem sao.” 

Tên đệ tử bị cắn sắc mặt tái xanh, cánh môi thâm đen lại, từng viên giải độc đan được nuốt xuống nhưng cũng không có tác dụng gì.

Lúc này nam nhân và Minh Thù đã ở trong trận pháp, Minh Thù đứng ở sát biên giới, đã rời khỏi vòng bảo hộ của trận pháp, những con rắn từ bốn phía bò qua, không dám đến gần nàng rồi nhanh chóng rời đi.

Nam nhân khép tay áo đứng cách đó không xa: "Các vị, mua thuốc không?" 

Mọi người lúc này mới phát hiện trong trận pháp có một nam nhân xa lạ: “Ngươi là người nào?"

Nam nhân nhẹ giọng đáp: "Đại phu."

Đại phu... Không phải dược sư, hắn chỉ là người thường. 

"Ngươi có thể giải độc cho sư đệ ta không?" Giải độc đan của bọn họ vô dụng, hiện tại chỉ có thể nhờ vào nam nhân cứu ngựa chết thành ngựa sống.

Nam nhân vẫn câu nói kia: "Mua thuốc không?"