Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 887: Kiếm phá thương khung (29)



"Ầm ầm..."

"Bịch Bịch..."

Chim giữa núi rừng bị âm thanh làm sợ hãi bay đi mất, Minh Thù hướng xa xa nhìn tới, mặc dù bị cánh rừng che mất cũng có thể thấy yêu khí bao phủ. 

“Nhanh lên một chút.”

Minh Thù vỗ vỗ Liên Kính.

Liên Kính khóe miệng giật một cái, nhịn xuống mới không đem người trên lưng ném xuống. 

Sai bảo lão tử cũng thuận miệng quá mà!

Liên Kính tăng thêm tốc độ, tiếng gió thổi qua bên tai bọn họ, chớp mắt ánh sáng trước mặt liền càng phát sáng rực rỡ.

Tiếp cận mục tiêu, Minh Thù nhảy xuống từ trên người Liên Kính, ngửa đầu nhìn bầu trời khu rừng ba người đang giao thủ. 

Hai tông chủ Vô Cực Kiếm tông và Càn Nguyên tông.

Đối phó chính là nam nhân tuấn tú mà Minh Thù gặp ở khách điếm.

Hắn tay trái ôm một đứa trẻ, yêu khí chính là từ đứa trẻ trên tay phát ra. 

Tông chủ hai tông đối phó một nam nhân như thế.

Minh Thù cũng nhìn không ra sự thâm sâu của người này.

Liên Kính nói: “Ma tu, Đại Thừa kỳ.” 

Đại Thừa kỳ? Chỉ thiếu chút nữa là bay lên, lợi hại như vậy nguyên chủ đến Đại Thừa kỳ còn xa lắm...

Tay phải Minh Thù khoanh ở trước ngực, tay trái chống cằm, suy tư xem giờ nàng làm như thế nào đem yêu vương đoạt lại để giết chết.

Cố chấp đối đầu nhất định phải chết một lần. 

Nàng liếc mắt nhìn Liên Kính, quên đi vẫn không nên đối kháng.

Minh Thù móc thú nhỏ ra.

Ngươi lên đi! 

Thú nhỏ:?

Dựa vào cái gì!

Minh Thù xoa xoa đầu thú nhỏ, ngươi không phải là muốn thể hiện giá trị vào lúc này sao, một bàn Mãn Hán toàn tịch! 

Thú nhỏ: Hứ! Một bàn đã muốn đuổi ta!

Minh Thù: Hai bàn, không thể nhiều hơn nữa.

Thú nhỏ:...  

Lại gạt ta.

Thú nhỏ có chút không muốn.

Nhưng Minh Thù căn bản không để cho nó có cơ hội phản bác đã ném nó vào không trung. 

Thú nhỏ tức giận tiếng hô liên tục truyền đến.

“Các ngươi bay đến chỗ này làm cái gì, lên đi, đem yêu vương đoạt lại!” Minh Thù quay đầu thấy luồng khí đen bay bên cạnh mình.

Ma tộc bay lượn vòng quanh Minh Thù, đại khái là không muốn đi, bọn họ đoạt yêu vương về làm gì. 

Minh Thù giơ nắm tay lên, những luồng khí đen kia lập tức hướng về trước bay đi thật là hung dữ.

Trước mặt nam nhân đột nhiên xuất hiện Ma tộc, công kích của hắn đánh ra người cũng đi xuống, đạp ngọn cây mới không ngã xuống.

Ma tộc công kích rất đơn giản, ỷ vào số lượng nhiều cùng tiến lên. 

Hội đồng chính là lấy nhiều ma ức hiếp ít người!

Nam nhân sắc bén liếc mắt xuống phía dưới.

Minh Thù đưa tay vẫy hắn, dường như cách bóng đêm đều có thể cảm giác nụ cười nhàn nhạt của nữ nhân. 

Nam nhân: “...”

Hắn nhìn về phía đối diện chưa biết rõ ràng tình huống tông chủ hai tông, tâm tình âm trầm phất tay áo ra trước mặt Ma tộc xoay người chạy.

“Đuổi theo!” 

Vô Cực kiếm tông quát một tiếng, trong không khí chỉ còn lại bóng người của hắn.

Gần như cùng lúc đó, vô số yêu từ phía trước nhào tới hình thành một đạo phòng ngự bằng băng, tăng thời gian cho nam nhân trốn chạy.

“Hắn ta không phải ma tu sao? Vì sao có thể thao túng nhiều yêu như vậy?” Cái này có điểm trái với lẽ thường! 

Nhìn thái độ Ma tộc đối với yêu, đám kia ngây ngốc... chứng minh hai chủng tộc này là không thể sống chung hòa bình.

“Yêu tộc và Ma tộc khác nhau, Ma tộc lấy thực lực làm trọng, yêu tộc lấy yêu làm trọng, trên người nam nhân kia hẳn là có yêu lệnh.” Liên Kính giải thích một câu.

Thời kỳ nguyên chủ ra đời, Ma tộc bị phong ấn, yêu tộc nằm ở trong trạng thái không hoạt động, việc này nguyên chủ không rõ ràng lắm nên Minh Thù cũng không biết. 

Minh Thù tấm tắc hai tiếng, xã hội thật phức tạp.

Hay là giết chết yêu vương trước.

-

Nam nhân vụt qua ngọn núi, liên tiếp quay đầu nhìn về phía sau suýt nữa phun máu, Ma tộc đang không nhanh không chậm theo ở phía sau.

Bọn họ hóa thành luồng khí đen, bầy yêu công kích bọn họ tản ra, vòng qua bầy yêu lại hội tụ thành một đoàn quỷ lửa lắc lư đi theo hắn.

“Chít chít...” 

Trong đó mấy con Ma tộc bay tương đối nhanh, trực tiếp đụng tới phía sau hắn.

Nam nhân đánh vào khoảng không, Ma tộc cũng xuyên qua thân thể hắn.

“Phi!” 

“Phi!”

“Phi!”

Nam nhân nghe trọn tiếng “phi”. 

Hắn nhíu mày.

Ma tộc và ma tu cùng nguồn cội, không thể tự giết lẫn nhau công kích sẽ không có tác dụng.

Mặc dù không biết nguyên lý là gì, nhưng chính là thần kỳ như vậy. 

Nếu không còn cách nào công kích, nam nhân cũng không trì hoãn nữa, chạy mau thả ra bầy yêu cản trở Ma tộc, nỗ lực bỏ rơi bọn họ.

Nhưng mà Ma tộc như thuốc cao bôi trên da chó, làm thế nào cũng không bỏ rơi được.

“Khốn thật.” 

Nam nhân tức giận mắng một tiếng, lấy từ trong tay áo thứ gì đó ra.

Đồ chưa lấy ra phía sau lưng đã tê rần, cả người bị rung bật ra ngoài, từ không trung rơi đến tán cây lại từ trên cành cây rơi xuống đất.

“Khụ khụ khụ...” Nam nhân che ngực ho khan, va chạm khiến hắn cảm giác linh hồn mình suýt chút nữa đều bị văng ra. 

Hắn cảnh giác nhìn bốn phía.

Vừa rồi đụng vào hắn là thứ gì?

"Bịch!" 

Nam nhân lần nữa bị đánh bay, nện mạnh ở trên cây khô trượt rơi xuống đất.

"Bịch!"

"Bịch! Bịch!" 

"Bịch! Bịch! Bịch!"

Nam nhân không ngừng bị đánh bay nện xuống, lại bị đánh bay, lại nện xuống...

Lá cây bay loạn xạ, âm thanh leng keng từ xa đến gần. 

Chân trời ánh bình mình vừa hé rạng, thân ảnh màu đỏ như ẩn như hiện ở trong rừng cây.

Nữ nhân khom lưng đem yêu vương trên mặt đất xốc lên, yêu vương mở to đôi mắt đỏ máu, hoàn toàn không có sự non nớt vô thức mà trẻ con hay có.

“Buông hắn xuống!” 

Nam nhân chật vật quỳ rạp trên mặt đất, hắn vươn tay dường như muốn đem yêu vương cướp về.

Minh Thù mang theo yêu vương đi về phía nam nhân, Liên Kính kéo nàng một cái.

Minh Thù quay đầu nhìn hắn, không tiếng động hỏi hắn làm cái gì. 

Liên Kính "ừm" một tiếng, từ từ buông tay ra: “Cẩn thận.”

Minh Thù sửng sốt một chút, khó đoán gật đầu.

Nam nhân cắn răng: “Ngươi cũng là ma tu, vì sao phải giúp đỡ đám người kia đối phó ta?” 

“Đại huynh đệ ngươi đừng hiểu lầm.” Minh Thù cười: “Ta đối với ngươi không có hứng thú, ta muốn chính là cái này.”

Nàng chỉ vào yêu vương.

Đôi mắt nam nhân co rụt lại. 

Ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, trước mặt hắn đột ngột xuất hiện một khuôn mặt tươi cười.

Nam nhân theo bản năng tăng thêm tốc độ, lấy ra món đồ hướng đến trước mặt Minh Thù: “Lũ yêu... A...”

Tiếng đầu khớp xương gảy lìa thanh thúy không gì sánh được, vật trong tay rơi xuống đất. 

“Thật ngại quá, ra tay hơi nặng một chút.” Minh Thù không hề có thành ý xin lỗi.

Vì đau đớn nam nhân mặt méo xệch, đáy mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.

Minh Thù lấy vật trên đất, chính là một đoạn đầu khớp xương, nhưng là màu đỏ giống như nhuộm máu. 

“Đây chính là yêu lệnh? Một miếng xương?”

Nam nhân: “...”

Ngươi biết cái gì! Đó là yêu cốt! Yêu cốt biết không! 

Yêu cốt của yêu vương đời đầu!

Minh Thù đạp yêu cốt, ngồi xỗm trước mặt nam nhân: “Ấy, ngươi nói ngươi là một ma tu, cướp yêu vương người ta đi làm cái gì?”

Nam nhân đáy mắt tràn đầy lửa giận, không trả lời mà hỏi lại: “Ngươi muốn yêu vương làm cái gì?” 

Minh Thù đương nhiên trả lời: “Giết chết hắn.”

Nàng rõ ràng cảm giác được chính mình lúc nói lời này, yêu vương nhìn nàng càng hung ác hơn.

Cũng không biết nam nhân đối với hắn làm cái gì, yêu vương lúc này ngoại trừ dùng đôi mắt trừng nàng cũng không thể động đậy một cái nào. 

Nam nhân tức giận quái dị: “Ngươi chỉ vì giết chết hắn?”

“Nếu không... thì sao?” Minh Thù nghiêm túc: “Yêu tộc ngăn cản danh tiếng Ma tộc, ta chấn hưng Ma tộc, Ma nào cũng có trách nhiệm!”

“Phụt...” Nam nhân phun mấy ngụm máu.