Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 896: Thập kỷ chín mươi (6)



Minh Thù ở thêm một ngày nữa mới xuất hiện, Giản Thư đã bị chậm trễ nhiều ngày đưa Minh Thù trở về rồi đi luôn.

Có điều bà Giản ở lại tự mình chăm sóc Minh Thù.

Đồng thời còn có Diệp Tây Phong ở lại. 

Lê Mộng nhìn thấy đám người kia trở về, cô ta không biết thiếu niên bên cạnh Minh Thù, nhưng nhìn khí chất của hắn thì cũng không phải là người bình thường.

"Anh Giản Thư."

Lê Mộng bị Minh Thù dạy dỗ một trận, lòng tràn đầy nghi ngờ nhưng lại không dám tiến lại. 

Chỉ có thể chờ lúc Giản Thư đi ra thì gọi hắn lại.

Minh Thù đúng là đã từng nói cô ta không phải bạn bè của cô, thái độ của Giản Thư cũng phát sinh sự thay đổi, xa cách lãnh đạm: "Lê tiểu thư, có chuyện gì?"

Trong mắt Lê Mộng mang theo sự lo lắng: "Tiểu Hề cô ấy thế nào rồi?" 

Giản Thư: "Rất tốt."

Đáy lòng Lê Mộng đầy nghi ngờ: "Anh Giản Thư, có phải tâm trạng của tiểu Hề không tốt không, hôm đó... em đã nói gì khiến cô ấy không vui sao?"

"Lê tiểu thư, không có chuyện gì, tôi đi trước." 

Giản Thư gật đầu chào cô ta, tránh khỏi cô ta đi ra ngoài thôn.

Bóng lưng chàng trai thẳng tắp, dù là bóng lưng cũng có thể khiến cho người ta nhìn đến thẩn thờ, tưởng tượng hình ảnh đẹp trai tuấn lãng.

Kiếp trước chàng trai này là của Lê Nhạc, kiếp này… 

Lê Mộng nhìn vào trong sân, cô muốn đến gõ cửa nhưng bây giờ cô không biết tình hình thế nào, cuối cùng quyết định quan sát trước đã.

Có lẽ chỉ là cô ta giở chứng tiểu thư.



"Em gái, đi, dẫn em đi bẫy chim."

Diệp Tây Phong cầm cây cung mới vừa làm, dựa bên cửa sổ phòng Minh Thù gọi cô.

"Ăn được không?" 

"..."

Không khí ở nông thôn rất tốt trên núi cái gì cũng có, trong thôn có người vào núi cộng thêm trẻ con trong thôn bình thường hay chạy lên núi gần đó đã tạo ra một con đường.

Diệp Tây Phong cũng không dám dẫn Minh Thù đi sâu vào núi, chỉ loanh quanh bên ngoài. 

Lúc Giản Thư đi, còn kéo lỗ tai hắn nói cái gì mà nếu em gái anh xảy ra chuyện gì, anh ta sẽ giết hắn.

Diệp Tây Phong đúng là có hơi quậy phá nhưng vẫn có chừng mực.

"Em gái, nhìn này, ở đây có cá, chà chà." Tròng mắt Diệp Tây Phong nhìn con suối chảy từ trên núi xuống, cởi giày ra xuống nước bắt cá. 

Minh Thù tìm một chỗ ngồi xuống.

Diệp Tây Phong bắt cá rất điêu luyện, chỉ chốc lát đã bắt được mấy con.

Nhưng hai người nhìn đống cá mà mắt lớn trừng mắt nhỏ, Diệp Tây Phong biết bắt nhưng hắn không biết nướng. 

Minh Thù rất thất vọng đối với tên đầu bếp này, cô còn tưởng rằng có thể ăn, kết quả hắn lại không biết nướng cá, không biết nướng thì bắt cá làm gì chứ!

"Tiểu Hề."

Không biết Lê Mộng từ đâu nhô ra, mang trên mặt ý cười dịu dàng. 

"Bạn em à?" Diệp Tây Phong ngồi đại dưới đất, ống quần và tay áo đều được kéo lên lộ ra cánh tay và bắp đùi trắng nõn, gương mặt càng mời gọi.

Trước đó Lê Mộng chỉ xem qua thiếu niên này, nhưng không ngờ dáng dấp thiếu niên lại đẹp trai như vậy.

Đáy lòng cô hiện lên một sự đố kỵ, cái gì cô ta cũng có ngay cả người bên cạnh cũng đẹp trai như vậy. 

"Không phải." Minh Thù lắc đầu, trước nụ cười cứng đờ của Lê Mộng nói: "Tôi không có bạn như vậy."

Diệp Tây Phong liếc Lê Mộng từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt kia được thấy ở rất nhiều người trong thế giới trước của Lê Mộng.

Đó là ánh mắt của người thành phố nhìn người nông thôn. 

Cũng không phải là khinh thường, chỉ là một loại cảm giác ưu việt của người thành phố.

"Cũng đúng."

Diệp Tây Phong hiển nhiên là xuyên tạc ý của Minh Thù. 

"Tiểu Hề... Cô làm sao thế?" Lê Mộng tiến lên hai bước: "Có phải chuyện lúc trước khiến cô còn giận tôi? Thực sự tôi không cố ý, tôi cũng là muốn cô vui vẻ…"

Cô ta nói rất chân thành.

"Tôi thực sự xem cô là bạn." 

Nếu lại có người không hiểu chân tướng lần nữa, có lẽ sẽ cảm thấy Minh Thù là loại thiên kim tiểu thư nhân mô cẩu dạng (*), coi thường cô gái nông thôn hiền lành chất phác.

"Lần trước có phải là tôi đánh cô chưa được đau không? Hay là tôi đánh lại lần nữa?"

Lê Mộng lùi lại nửa bước, sắc mặt khiếp sợ: "Tiểu Hề cô…" 

Hôm đó bị đánh thật ra cũng không đau lắm, vì Minh Thù không có cách nào dùng lực mạnh, nên tuy Lê Mộng tức giận nhưng cũng không tức đến mức cùng cực.

Minh Thù từ từ đứng dậy.

Tiếng suối róc rách, giống như tiếng trống trận chảy vào đáy lòng Lê Mộng. 

Cô ta vô thức nắm chặt vạt áo, từ từ bước lui về phía sau.

Khi Minh Thù nhấc chân, Lê Mộng xoay người chạy, nhưng không ngờ lại trượt chân một cái cả người ngã xuống nước nhếch nhác chật vật.

Thiếu nữ lẳng lặng nở nụ cười, như một lưỡi dao cắm vào đáy lòng Lê Mộng đang ở dưới nước. 

Nhục nhã và tức giận dần dần bộc phát.

Lê Mộng vất vả đứng lên vội vã rời đi.

"Đó là người trong thôn hả?" Diệp Tây Phong ngậm một cọng cỏ, hỏi Minh Thù. 

"Ừm." Minh Thù nhìn cá trên mặt đất: "Thật sự là anh không biết nướng cá?"

Diệp Tây Phong lắc đầu: "Em gái, anh lớn như vậy, chỉ chưa từng vào bếp sao biết nướng cá, em bảo anh ăn thì còn được."

Minh Thù: "…" 

"Em không thích cô ta?"

"Thích chứ." Thích đánh cô ta.

"Hả?" 

Thích sao lại đối xử ác liệt với người ta vậy?

Diệp Tây Phong có chút mờ mịt.



Diệp Tây Phong bắt được mấy con chim, nhưng vì không biết nướng cuối cùng Diệp Tây Phong chỉ có thể mang theo mấy con này và Minh Thù trở về, chuẩn bị bảo tiểu Lệ đi chế biến.

Hai người đi trên núi xuống phải đi ngang qua một khu nhà đông dân cư.

Trong đó có nhà của Lê Mộng. 

Lúc này bên ngoài Lê gia không ít người vây xem náo nhiệt.

"Lê Nhạc, con nhỏ này mày được lắm lại dám đánh con tao, một món hàng đền tiền, đồ sao chổi như mày sao mày dám đánh con trai tao, tao đánh chết mày."

Nhà trong thôn đều là nhà ngói một tầng bên ngoài cũng không có tường rào gì, mọi người đứng bên ngoài là có thể nhìn thấy. 

Bên trong là một người phụ nữ đang cầm cây chổi đánh một cô gái, cô gái né bên này tránh bên kia động tác nhanh nhẹn, ngay cả một góc áo của cô ta người phụ nữ kia cũng không đụng tới được.

Cô gái lại ôm đầu kêu to cứ như bị đánh rất thảm vậy.

"Đánh chết nó, đánh chết nó!" 

Thiếu niên chừng mười ba mười bốn tuổi đứng cách đó không xa, vỗ tay cổ vũ.

Lê Mộng cũng đứng dưới mái hiên, trên người đã thay quần áo sạch có điều cô ta chỉ đứng nhìn chứ không làm gì.

Người phụ nữ vô cùng tức giận, dùng sức vung cái chổi trong tay, Lê Nhạc đột nhiên trẹo chân một cái, đám ngươi khẽ hô một trận cây chổi của người phụ nữ đánh lên lưng Lê Nhạc. 

Cả người Lê Nhạc ngã trên đất.

"Nhạc Nhạc!"

Người đàn ông cao lớn đẩy đám người dân xem trò vui kia ra, đỡ Lê Nhạc dậy. 

"Cha." Giọng Lê Nhạc nghẹn ngào, cả khuôn mặt trắng bệch ra nào còn bộ dạng linh hoạt như vừa rồi.

"Chú về thật đúng lúc, nhìn xem con gái nhà chú đã đánh con tôi thành dạng gì rồi?" Người phụ nữ thấy ông Lê về, không những không sợ ngược lại càng kiêu ngạo hơn, kéo cậu bé đang vỗ tay cổ vũ kia đến, kéo quần áo vén lưng nó lên: "Nhìn xem chuyện tốt con nhỏ chết tiệt nhà chú đã làm đây."

Ông Lê nhìn cậu bé kia, sau lưng chỉ có một vết màu hồng rất nhạt, cho dù có đánh cũng chỉ là vỗ nhẹ một cái. 

Nhưng ông ta lại tận mắt nhìn thấy người chị dâu này của ông ta, cầm cây chổi hung hăng đánh lên con gái của mình.

Ông ta nhìn thấy mà đau lòng.

"Chị dâu, cho dù Nhạc Nhạc có gì không đúng, chị cũng không nên đánh nó." Ông Lê đỡ Lê Nhạc dậy: "Em còn chưa chết, biết rõ làm sao để dạy dỗ nó không cần chị đến dạy dỗ." 

***

(*) Nhân mô cẩu dạng: Mặt chó thân người hay thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.