Những chỗ như sàn nhảy, thi thoảng gặp chuyện lực lượng xã hội đen sống chết với nhau là chuyện thường.
Thú nhỏ đánh hắn ta xong, lăn xuống đất lộn vài vòng, nằm dài trên mặt đất một lúc lâu không nhúc nhích.
Ánh sáng từ bảng hiệu chiếu xuống, cũng chẳng ai cảm thấy lông trên người thú nhỏ kỳ lạ.
Thật khốn nạn mà!
Con sen ném nó đi lung tung như vậy.
Chẳng muốn động đậy.
Con sen kia mau tới nhặt ta về đi.
Tên còn lại không biết có phải là bị dọa sợ rồi không, sắc mặt giống như ăn phải ruồi rất khó coi.
"Cô..."
Cô ta vừa ném gì vậy?
Sao lại có thể trực tiếp khiến người ta bay ra ngoài?
Minh Thù mím môi mỉm cười, cười một cách thật ôn hòa.
Cô nhẹ nhàng hỏi: "Là Hàn Ứng cử các người tới?"
Cái tên Hàn Ứng này như tiếp thêm cho người đàn ông dũng khí, hai tay chắp lại bắp thịt trên cánh tay nổi lên, tiến về phía Minh Thù: "Nhóc con biết điều thì mau đi theo ta."
"Không biết điều thì sao?"
Người đàn ông lộ ra vẻ mặt hung ác: "Thế thì đừng trách ta không biết thương hoa tiếc ngọc."
"Ngươi mà cũng biết thương hoa tiếc ngọc viết như thế nào sao?"
Người đàn ông: "???"
Minh Thù phủi phủi trang phục, ung dung nói: "Cho nên cần đọc sách nhiều hơn."
Người đàn ông: "???" Sao hắn phải biết thương hoa tiếc ngọc viết như thế nào chứ?
Người đàn ông nổi giận gầm lên một tiếng xẹt qua Minh Thù.
Minh Thù biết cơ thể này không thể đánh chính diện nên lấy ra vũ khí.
Người đàn ông nhìn thứ đang chĩa về đầu mình, mồ hôi lạnh túa ra: "Có chuyện gì từ từ nói... có chuyện gì từ từ nói."
Trước khi bọn họ tới, đâu có nói với bọn họ là cô gái này lại có vũ khí nguy hiểm như vậy đâu!
Thiếu nữ giơ súng từ từ quay đầu, ngắm về phía người đàn ông: "Còn muốn đánh không?"
Người đàn ông: "..." Đánh cái rắm.
Đầu bọn họ có cứng đến mấy cũng không đấu lại với thứ đó: "Đừng cử động chứ, người phía sau nhìn thấy tôi cầm súng sẽ báo cảnh sát mất. Tôi sẽ bị kích thích đấy, tôi một khi đã bị kích thích sẽ không biết có bị rung tay không, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bụp..."
Lúc này, Minh Thù gần như bị thân hình to lớn của người đàn ông che khuất, ánh sáng xung quanh cũng không rõ. Minh Thù ẩn mình trong bóng tối, những người ở phía xa không nhìn rõ thứ cô cầm trong tay.
Nhưng người đàn ông tránh ra thì chắc chắn sẽ thấy.
"Không động đậy, không động đậy, tôi không động đậy đâu."
Hai chân người đàn ông bắt đầu run lên.
Cô gái này sao lại tà môn như vậy!
Giọng nói dễ nghe như vậy nhưng mà nội tâm thì lại quá đáng sợ.
Cuộc trao đổi này thua thiệt lớn quá!
"Chuyện gì vậy? Không đánh nữa sao?"
"Sao không động đậy gì vậy..."
Quần chúng xem xung quanh, thấy bên đây không có tiếng động gì nữa bắt đầu nhao nhao lên bàn tán.
Minh Thù hỏi người đàn ông: "Có phải Hàn Ứng cử các người tới không?"
"Đúng đúng đúng... Hắn bảo chúng tôi đưa cô tới một nơi. Chúng tôi chỉ là làm việc lấy tiền, cô gái, chúng tôi với cô không thù không oán. Thật là, chỉ trách chúng tôi bị ma xui quỷ khiến thấy tiền là sáng mắt. Cô tốt bụng, xin bỏ qua cho chúng tôi lần này."
Không cần Minh Thù phải cưỡng ép, người đàn ông đã nói ra hết tất cả.
Hàn Ứng vốn định ra tay trong sàn nhảy.
Nhưng người đi vào là Hàn Thiến, Minh Thù không vào.
Bên cạnh còn có Diệp Tây Phong. Sau đó Diệp Tây Phong đi vào rồi, bọn họ mới nhận được tin ra tay.
"Hàn Ứng muốn làm gì?"
"Chuyện này... tôi không biết mà."
Mắt người đàn ông dao động, rõ ràng là không nói thật.
"Tay tôi hơn run rồi đấy." Minh Thù ngón tay đặt ở trên cò súng, cười cười dùng sức ngăn lại.
Chỉ cần cô buông tay...
"Hắn muốn hủy hoại cô." Người đàn ông lập tức rống lên.
"Ác độc vậy sao?"
"..." Kim chủ có ác hay không hắn không biết, bây giờ hắn chỉ biết là cô gái đang cười tủm tỉm trước mặt này rất ác độc.
Một người cầm súng trước mặt mọi người lại còn thờ ơ, không kiêng nể gì liệu có phải là người thường không?
"Hàn Ứng bảo các người đưa tôi đi đâu?"
Người đàn ông run lẩy bẩy báo cho cô một địa chỉ.
Đúng lúc đó, Diệp Tây Phong đỡ Hàn Thiến đi ra.
Hàn Thiến nhìn có chút gì đó không đúng, Diệp Tây Phong trán đầy mồ hôi, trang phục nhăn nhúm còn có cả vết máu.
"Hề Hề." Diệp Tây Phong đỡ Hàn Thiến đi tới: "Cô không sao chứ? Ai đây... Khỉ thật..."
Diệp Tây Phong thiếu chút nữa hét lên.
Tiểu tổ tông, cô lấy ở đâu ra loại vũ khí này?
Minh Thù thu súng về, đi nhặt thú nhỏ, tới cửa chặn một chiếc xe lại: "Lên xe."
Diệp Tây Phong cũng biết giờ không phải là lúc nói chuyện, vội vàng đem Hàn Thiến ném vào trong xe.
Xe nhanh chóng chạy đi.
Người đàn ông cả người ngã trên mặt đất.
Hù chết hắn...
Minh Thù đuổi Hàn Thiến về Hàn gia, sau đó đi tới chỗ địa chỉ mà người đàn ông đã nói.
"Chúng ta tới đây làm gì? Tiểu tổ tông mau quay về thôi." Diệp Tây Phong lo lắng vô cùng: "Cơ thể cô có thấy khó chịu không vậy?"
"Ở đây đợi tôi, tôi sẽ xuống nhanh thôi."
"Hề Hề..."
Minh Thù nhìn hắn, Diệp Tây Phong không hiểu nhưng cũng không dám động đậy.
Hắn nhìn theo Minh Thù biến mất ở cánh cử dẫn lên lầu.
Khẽ cắn môi, Diệp Tây Phong vẫn nên đi theo.
Hành lang rất tối, phía trên một chút âm thanh cũng không nghe thấy, Hề Hề ở tầng nào nhỉ?
Diệp Tây Phong có chút hối hận, khi nãy hắn nên lập tức đuổi theo.
Diệp Tây Phong không biết Minh Thù ở tầng nào chỉ có thể tìm từng tầng một.
Mỗi tầng, số hộ gia đình không nhiều lắm. Diệp Tây Phong đi tìm từng tầng từng tầng một, hơi lãng phí thời gian nhưng cũng may là tìm thấy rồi.
Nhà này cửa mở, tình cảnh bên trong đều được thu vào tầm mắt của Diệp Tây Phong.
Đôi mắt của hắn co rút nhanh.
"Hề Hề!"
Diệp Tây Phong không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nhảy vào che chở phía trước Minh Thù dao gọt trái cây đâm vào vai hắn.
"Ôi."
Chủ nhân của hung khí hơi nghi hoặc, lát sau rống lên: "Diệp Tây Phong, ngươi phiền quá đấy."
Sắc mặt Diệp Tây Phong tái nhợt, nhưng mắt lại như con thú bị chọc tức, lóe lên ánh nhìn hung dữ: "Hàn Ứng, ngươi thử động đến cô ấy xem!"