[Nhiệm vụ phụ: Ác nhân tự có ác nhân trị. Gợi ý: Hãy phá năm vụ án giết người trở lên bao gồm vụ đang làm.]
Hài Hòa Hiệu sáng sớm đã tuyên bố nhiệm vụ phụ cho Minh Thù.
Nhưng gợi ý kia là ý gì?
Cái gì gọi là ác nhân tự có ác nhân trị?
Hài Hòa Hiệu ngươi ra đây!
Trẫm muốn tâm sự với ngươi!
[Ký chủ muốn nhìn tiểu yêu tinh đánh nhau sao? Tiểu yêu tinh đánh nhau vào sáng sớm càng hợp đấy!]
Minh Thù mới vừa tỉnh ngủ, đầu óc cũng còn chưa rõ, đột nhiên bị tiểu yêu tinh đây lừa gạt đánh nhau kích thích, cả người cũng không tốt.
Hài Hòa Hiệu ngươi cút cho trẫm!
Cút xa chừng nào tốt chừng đấy!
[...] Cút rồi.
Minh Thù: “...”
Thật không biết xấu hổ.
Minh Thù xoa tóc ngồi xuống.
Chỗ cô ở không lớn, một phòng ngủ một phòng khách.
Cô xuống giường rửa mặt, thuận tiện gửi tin nhắn wehat cho Trần Văn hỏi một chút.
Trần Văn bọn họ điều tra cả đêm, manh mối cuối cùng cũng bị chặt đứt không biết tung tích đứa bé kia.
Người bị hại vẫn chưa tới ngày sinh, đứa bé bảy tháng tuổi bị lấy ra khỏi cơ thể mẹ tỷ lệ sống sót không cao.
Nhưng tại sao hung thủ muốn mang đứa bé đi?
Minh Thù hỏi Trần Văn muốn tư liệu của mấy người chết lúc trước.
Người thứ nhất là học sinh đại học, người thứ hai là một người tiểu thư, người thứ ba là học sinh cấp hai, người thứ tư là thành phần tri thức đang làm việc, người thứ năm chính là Kha Lan.
Thời gian xảy ra của năm vụ án này không có quy luật, ngày cũng không có gì đặc biệt.
Có đôi khi cách khá xa, nhưng có khi lại ngắn.
Nhưng từ vụ giết người đầu tiên đến bây giờ, khoảng cỡ hai tháng, vậy bình quân mười hai ngày hung thủ giết một người.
Minh Thù cẩn thận lật tư liệu.
Cũng là vì giá trị thù hận.
Đều là để kiếm tiền mua đồ ăn vặt.
“Reng reng reng...”
Minh Thù liếc mắt nhìn điện thoại bàn, thuận tay bắt máy.
"Alo."
"Xin hỏi là cô Thiên Tuế đúng không?"
Minh Thù thờ ơ đáp một tiếng: "Ừm, có việc?"
"Tôi muốn nhờ cô điều tra một chút việc, nếu tiện...”
“Không tiện, tạm biệt!”
“...” Người đầu dây bên kia bị nghẹn mấy giây: "Cô Thiên không giúp tôi chuyện này sao? Cô làm ăn như vậy sao?"
"Ừ, biết là tốt rồi, đừng gọi điện thoại cho tôi nữa, thuận tiện giúp tôi chuyển lời với Diêu Doanh có bản lĩnh tự mình tới tìm tôi, cứ hãm hại sau lưng tôi như vậy đáng đời không theo đuổi được đàn ông."
Minh Thù đùng một cái cúp điện thoại.
Diêu Doanh là nữ chính giả không đi theo con đường lương thiện, hầu hết thời gian sẽ không đích thân ra mặt.
Như vậy trẫm làm sao kéo giá trị thù hận đây?
Phiền quá.
"Đing..."
Trần Văn: Cô mới nói muốn đi đại học Y?
Thiên Tuế Thiên Tuế Thiên Thiên Tuế: Ừm.
Đại học Y chính là trường của người bị hại đầu tiên.
Vụ án như vậy, từ trước đến nay trong hệ thống cảnh sát cũng không có những vụ án tương tự.
Người bị hại đầu tiên cũng là người đầu tiên hung thủ ra tay, đương nhiên không loại trừ khả năng không phát hiện người chết.
Nhưng người thứ nhất bị phát hiện, có lẽ manh mối sẽ nhiều hơn một chút.
Trần Văn: Chờ chút trưa tôi đi chung với cô, vừa lúc bên tôi có chút việc.
Thiên Tuế Thiên Tuế Thiên Thiên Tuế: Cục cảnh sát có phục vụ bữa ăn tối cho nhân viên không?
Trần Văn:...
Trần Văn thầm nghĩ muốn gửi cho Minh Thù một chữ “cút” thật lớn.
-
Đại học Y.
Trường này đã có lịch sử hơn trăm năm, rất nhiều người có tên tuổi đều tốt nghiệp đại học Y.
Đi khắp nơi trong trường đều có cảm giác cổ kính, đi trong sân trường phảng phất như đã được xuyên không.
"Lữ Giai Kỳ? Cô ta rất tốt... nhưng cũng không biết ai ghê tởm như vậy, bắt được hung thủ chưa?"
"Thành tích của Lữ Giai Kỳ rất tốt, người cũng xinh đẹp, dễ gần, trường học chắc sẽ không có ai không thích cô ta chứ?"
"Việc này trước đây không phải đã hỏi sao? Tại sao lại tới hỏi nữa, Lữ Giai Kỳ? Cô ta rất tốt, tất cả mọi người rất thích cô ta..."
Người chết Lữ Giai Kỳ là sinh viên năm thứ hai, học trò ngoan trong mắt thầy cô, người tốt trong mắt bạn bè.
Từ khi nhập học đến bây giờ, không ai thấy cô ta xung đột với người nào khác cũng không có bạn trai.
Những lời bạn học nói không khác với lúc trước là mấy.
“Cô gái đó rất xấu xa.”
Minh Thù nhìn về phía có tiếng nói chuyện... quỷ.
"Sao lại nói vậy?"
Quỷ trợn to mắt.
“Cô cô cô... Cô nói chuyện với tôi?”
Minh Thù gật đầu: "Nơi đây còn con quỷ khác sao?"
Cũng giống như Tiểu Bạch, con quỷ này cũng vô cùng hưng phấn.
Cho nên Minh Thù rất đơn giản đã có được không ít tin tức: "Cô ta có bạn trai, hơn nữa còn có nhiều người còn đánh qua một đứa bé, cô ta ở trường học đều là giả bộ, tôi thấy cô ta bla bla..."
Lữ Giai Kỳ trong miệng con quỷ này và Lữ Giai Kỳ trong miệng của thầy cô bạn bè, hoàn toàn là hai người khác nhau.
"Đi thôi."
Trần Văn quay người lại, nghe thấy câu nói này của Minh Thù hắn chưa suy nghĩ kịp: "Đi đâu?”
Cô từ lúc đến tới giờ chưa hỏi được mấy câu, bây giờ lại muốn đi rồi?
“Điều muốn hỏi đều hỏi xong rồi.”
“...” Cô gạt người hả! Trần Văn thấy Minh Thù thực sự phải đi, vội vàng nói: "Tôi còn muốn đi gặp một người..."
Trần Văn phải đi gặp giáo sư khoa tâm lý đại học Y, hắn muốn mời vị giáo sư này phân tích hung thủ một chút, đây cũng là mục đích hắn tới đại học Y.
“Giáo sư...” Trần Văn dẫn theo Minh Thù đi vào: "Thầy có khách?"
Phòng làm việc có hai người, một người đàn ông trung niên.
Người kia hết sức trẻ tuổi, tư thế tùy ý buông lỏng dựa vào cái bàn, khóe môi nhếch lên, chợt nhìn khá lưu manh vô lại.
Người này rất tuấn tú.
Nói thẳng ra, vẻ đẹp này khiến người khác liếc mắt nhìn một cái đã không thể quên được.
Trần Văn bước đến, hắn nheo mắt nhìn qua.
"Tiểu Trần tới rồi." Giáo sư bắt chuyện với Trần Văn: "Cũng không phải là khách, chỉ là học sinh lúc trước dạy qua, hơn nữa hai người chung một khoa mà chưa từng gặp nhau sao?"
Giáo sư nói xong lại trừng chàng trai trẻ tuổi: "Đứng không nghiêm túc gì cả."
Chàng trai trẻ tuổi không lên tiếng đáp lại, cũng không muốn đứng nghiêm túc.
"Chưa thấy qua." Trần Văn thành thật trả lời.
"Cảnh sát các cậu suốt ngày ra ngoài làm việc, chưa thấy qua cũng không có gì kỳ lạ." Giáo sư mời Trần Văn và Minh Thù ngồi xuống, rót ly nước trà: "Cố Tri, cậu làm vậy cho ai coi, qua đây ngồi xuống."
Trần Văn mới vừa uống một ngụm trà đã phun thẳng ra.
Vừa vặn phun vào mặt giáo sư.
Giáo sư: “...”
"Giáo sư, xin lỗi xin lỗi, tôi không phải cố ý." Trần Văn luống cuống tay chân đưa khăn giấy cho giáo sư.
“Không sao không sao...” Giáo sư lau lau khuôn mặt.
Chân Cố Tri rất dài ngồi vào đối diện, chân phải vắt lên chân trái, cơ thể buông lỏng dựa vào ghế sô pha, đôi mắt sáng bừng nhìn khá phong lưu.
Trần Văn cũng khá bội phục cô, bất kể lúc nào chỗ nào cũng có thể bình tĩnh ăn đồ ăn được.
Trần Văn lại nhìn chàng trai đối diện, người này...
Trong nội bộ của bọn họ là truyền kỳ... một truyền kỳ mà đến bây giờ vẫn chưa bị xử phạt.
"Đây là Cố tổng đội trưởng Cố Tri của cục tỉnh." Giáo sư dọn dẹp một chút, ngồi xuống giới thiệu Trần Văn: "Đây là Trần Văn, đại đội trưởng cục thành phố. Ừm... Đây là..."
Giáo sư nhìn về cô gái im lặng như gà, đang ngồi ăn khoai tây chiên kia.
"Thiên..." Trần Văn có chút ngượng ngùng nói tên cô: "Tiểu Thiên, cố vấn thị cục mời."
Giáo sư gật đầu nhưng chăm chú nhìn Minh Thù vài lần.
Thân phận cố vấn không có kỹ năng đặc thù, làm sao có thể làm.
Minh Thù nhếch miệng, nở một nụ cười tiêu chuẩn với giáo sư.
Giáo sư: “...” Thật không nhìn ra cô gái này đặc biệt chỗ nào.
“Khụ... Tiểu Trần lần này cậu tới, chắc cũng là vì vụ án 516 phải không. Vừa lúc, Cố Tri cũng biết vụ án này, vậy không cần phải dấu giếm.”