Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 935: Thần thám thấy quỷ (15)



Vị tiểu thư phía trước khẽ hắng giọng một tiếng khiến cô gái quay đầu nhìn qua bên ấy. Minh Thù đứng dựa người ở sảnh trước, cô nhìn về phía Diêu Doanh lưu manh huýt sáo: "Diêu Doanh tiểu thư, đã lâu không gặp rồi."

Diêu Doanh nhíu mày: "Cô ta sao lại ở đây? Bảo vệ đâu, tại sao lại để cô ta vào đây cơ chứ?"

Bảo vệ ngay lập lức chạy tới, trong lòng ngập tràn sự hối hận. Vì cô gái này có nụ cười quá xinh đẹp, cô ta mới khẽ mỉm cười một chút bọn họ liền cho cô ta vào đây.  

"Tức giận làm gì cơ chứ? Nhìn thấy tôi khiến cô không vui sao?"

Đôi mày của Diêu Doanh nhíu chặt hơn: "Bảo vệ, các ngươi còn đứng ngây ngốc ra đó làm gì, công ty là cái chợ mà ai cũng có thể thoải mái ra vào hay sao?"

Bảo vệ tiến đến chỗ của Minh Thù rồi nhẹ nhàng nói: "Tiểu thư, mời cô ra ngoài." 

"Cô sợ cái gì?" Minh Thù vẫn ung dung nhìn Diêu Doanh: "Thật ra, tôi cùng lắm chỉ là từ chối nhận hợp đồng của cô, cô có cần gây thù chuốc oán với tôi như vậy không?"

Những người đứng ở đại sảnh đều ngơ ngác nhìn nhau. Đây rốt cuộc là chuyện gì? Nhận hợp đồng gì chứ? 

Diêu Doanh dần dần mất kiểm soát, cô lớn tiếng quát: "Đuổi cô ta ra ngoài!" 

Bảo vệ trực tiếp kéo tay cô lôi ra ngoài. Minh Thù hất tay bảo vệ ra rồi nói: "Cô nghĩ đi, nếu tôi nói mọi chuyện cho Mạnh Hàn biết thì hắn ta sẽ nghĩ gì về cô đây? Việc cô điều tra người thân của hắn..."

"Cô!" Diêu Doanh sợ hãi, cô ta làm sao lại biết chuyện này, trước đây khi cô đến tìm cô ta còn chưa kịp nói gì đã bị từ chối rồi cơ mà. Làm sao cô ta có thể biết được chuyện ấy.

Mạnh Hàn rất ghét việc bị người khác soi mói, Diêu Doanh thật không dám tưởng tượng nếu như để Mạnh Hàn biết được chuyện này, hắn ta sẽ đối xử với cô ra sao. 

Diêu Doanh nhanh chóng tỉnh táo lại: "Chúng ta lên phòng rồi nói."

Minh Thù bĩu môi cười nhẹ: "Tốt thôi, chúng ta tìm chỗ nào vắng người rồi từ từ nói chuyện." Thật không dễ dàng gì mới có thể gặp được cô ta, có thể thoải mái mà giảng đạo lý rồi.

Diêu Doanh ra lệnh cho tất cả mọi người ra khỏi phòng. Minh Thù quan sát một lượt căn phòng, ở đây có trưng bày rất nhiều thứ mà Mạnh Hàn yêu thích, từ đó có thể thấy rằng vị nữ khách hàng này thực sự yêu Mạnh Hàn rất sâu đậm. 

“Cô biết những gì rồi?” Diêu Doanh hỏi thẳng vào vấn đề nhưng xem ra cô ta hỏi cũng rất có kỹ xảo, thăm dò Minh Thù trước.

“Tôi biết được không ít chuyện rồi, ngồi kể ra chắc cả nửa tiếng cũng không thể nói hết được đâu.”

Minh Thù khẽ nghiêng đầu nhìn qua Diêu Doanh: “Bây giờ điều khiến tôi tò mò chính là lý do tại sao cô lại muốn gây chuyện với tôi?” 

“Ai bảo cô dám từ chối yêu cầu của tôi.” Diêu Doanh hừ lạnh, rồi bày ra vẻ mặt giận dỗi của một vị thiên kim tiểu thư.

“Những lời này của cô có thể lừa gạt những người khác chứ tuyệt đối không thể lừa được tôi đâu.”

Diêu Doanh cong đôi môi đỏ lên rồi kéo dài một câu: “Từ bé tới giờ, tôi cũng chưa từng gặp ai dám đối xử với mình giống như cô, năm lần bảy lượt từ chối tôi.” 

“Mạnh Hàn chẳng phải đã từ chối cô rất nhiều lần rồi hay sao.” Minh Thù nói.

Diêu Doanh: “…”

Sắc mặt của Diêu Doanh khó coi đi vài phần, hiển nhiên là do bị người khác đâm trúng chỗ đau của mình. 

“Cô làm sao so sánh được với Mạnh Hàn?”

Minh Thù hiếu kỳ hỏi: “Vì sao lại không thể, chẳng phải đều có một đôi mắt, một chiếc mũi, một cái miệng hay sao, lẽ nào chỉ vì hắn có nhiều hơn tôi hai lạng thịt mà tôi liền bị cô phân biệt đối xử ư?”

Diêu Doanh: “…” 

Cô gái này liệu có phải bị bệnh rồi không?

“Mà thôi bỏ đi, hôm nay tôi đến đây cũng không phải để nói với cô việc đó.” Minh Thù đi đến chỗ Diêu Doanh đang đứng.

“Cô muốn làm gì?” Diêu Doanh vô thức lùi về phía sau một bước. 

“Chơi đùa với cô một chút.”

Diêu Doanh: “???”

Minh Thù dùng tay nhấc chiếc lông chim Khổng Tước ở trong lọ hoa lên: “Yên tâm đi, tôi sẽ nhẹ nhàng một chút.” 

Diêu Doanh: “???”

Diêu Doanh lùi chạm tới mép bàn, phía sau lưng cô chính là bàn làm việc, lúc này cô mới kịp phản ứng lại: “Đây là phòng làm việc của tôi, nếu như cô dám làm bậy thì cô tuyệt đối sẽ không thể chạy thoát khỏi đây đâu!”

Khi cô nói hết câu cũng là lúc chiếc lông chim Khổng Tước rơi xuống với bộ dạng mềm mại thướt tha, cô nghĩ nó không thể khiến bản thân mình bị thương được nên không né tránh. 

Nhưng khoảnh khắc chiếc lông vũ chạm vào cánh tay Diêu Doanh, cô đau đến mức toàn bộ khuôn mặt đều méo mó.

“Á.”

“Tôi còn chưa dùng sức mà.” Minh Thù nghiêng đầu, mỉm cười: “Sức chịu đựng của cô quá kém rồi, phải tập luyện nhiều mới được.” 

Diêu Doanh đau đến hít thẳng một ngụm không khí.

Tại sao…

Có thể đau đến vậy… 

Rõ ràng khi ném chiếc lông vũ xuống, cô ta không hề dùng một chút lực nào.

Diêu Doanh dường như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt hiện lên một tia độc ác.

Chiếc lông vũ lại một lần nữa rơi xuống từ tay Minh Thù, tuy nhiên lần này nó bị một luồng sức mạnh khống chế lại, cô nheo mắt nhìn thì thấy chiếc lông đã bị một con quỷ chặn lại. 

“Hả?”

Diêu Doanh nhân cơ hội này lách người sang một bên, cổ tay cô khẽ nhúc nhích liền xuất hiện vài con quỷ vây quanh Minh Thù.

Minh Thù khẽ rung rung chiếc lông Khổng Tước trong tay, lũ quỷ lập tức biến mất. 

Diêu Doanh trừng lớn mắt, dường như không thể tin những gì vừa xảy ra trước mặt mình: “Cô…”

“Thì ra tôi có thể giết chúng.” Minh Thù để lộ ra gương mặt vô tội.

Quả nhiên chỉ cần dùng chút sức là có thế đánh bại bọn chúng rồi. Mấy con tiểu quỷ này so với quỷ quái chân chính còn yếu hơn rất nhiều. 

Chiếc lông vũ bay về phía Diêu Doanh, cô hốt hoảng nhanh chóng lùi về phía sau, mấy con quỷ cũng nhanh chóng tản ra nhưng vẫn có một con quỷ xấu số bị chiếc lông vũ đâm trúng rồi tiêu tan trong không khí.

Sắc mặt Diêu Doanh trắng bệch thêm vài phần: “Tại sao có thể như vậy… không thể nào… không thể nào, cô rõ ràng…”

“Tôi rõ ràng cái gì?” 

Diêu Doanh im lặng, ngước đôi mắt nhìn cô ấy một cách kỳ quái rồi cắn răng phân phó lũ quỷ: “Mau giữ chân cô ta lại!”

Mấy con quỷ đồng thời xông về phía Minh Thù.

Diêu Doanh chạy về phía cửa chính, ngay khi tay cô ta vừa chạm vào nắm đấm cửa thì đột nhiên cảm thấy phía sau lưng có một luồng khí lạnh buốt, toàn thân cô ta bay về phía sau rồi rơi xuống chiếc ghế sô pha tiếp khách, trán của cô ta bị đập vào góc trái của chiếc bàn trà vang lên một tiếng cốp. 

Phần đầu bị thương khiến cho cô ta mê man một lúc, tầm nhìn cũng trở nên mờ nhạt không rõ.

Trong phòng giờ chỉ còn lại hai con quỷ đang hoảng sợ núp trong góc phòng không dám xông lên. Cô gái này thật đáng sợ. Ngay lúc đó, cô liền giải quyết nốt hai con quỷ ấy.

Minh Thù ngồi xổm trước mặt Diêu Doanh, khóe môi vẽ ra một đường cong hoàn hảo: “Vừa rồi cô muốn nói gì, tôi rõ ràng làm sao cơ?” 

Diêu Doanh giật lùi về phía sau theo bản năng rồi, hoảng sợ nói: “Tôi không biết…”

“Tôi không biết gì cả. Cô đừng hỏi tôi.”

“Nói vậy tức là cô đã biết hết mọi việc đúng không?” Minh Thù dùng lông vũ vẽ một vòng tròn trên mu bàn tay của Diêu Doanh, khẽ cất giọng dịu dàng nói: “Nếu cô nói cho tôi biết thì có lẽ tôi sẽ nhẹ tay một chút. ” 

Nói ra vẫn bị đánh sao? Diêu Doanh cắn răng: “Tôi không biết.”

Diêu Doanh xem ra cũng là người có có khí phách, Minh Thù đánh cô ta cả nửa ngày mà cô ta cũng không hé răng tiết lộ điều gì.

Còn có một khả năng nữa đó chính là cô ta thực sự không biết gì cả. 

“Không biết thì thôi vậy.” Minh Thù sau khi đánh cô ta đến mệt lả mới cầm quả táo trên bàn cắn một miếng.

“Tôi đánh cô tàn nhẫn như vậy, cô nhất định phải hận tôi, phải hận tôi đến khắc cốt ghi tâm!”

Diêu Doanh toàn thân đau nhức, ánh mắt nhìn Minh Thù chứa đựng sự oán hận tột cùng. Minh Thù cổ vũ cô ta: “Sau khi cô khỏe lại sẽ trở nên càng xinh đẹp hơn nữa thôi.” 

Vì lòng thù hận mà mình cũng thật liều lĩnh.

Trăm ngàn!

Cố lên! 

Trẫm có thể!

Diêu Doanh: “…”

Phòng làm việc có tường cách âm rất tốt, người bên ngoài chỉ có thể nghe thấy bên trong có âm thanh, nhưng lại không thể phân biệt nổi rốt cuộc âm thanh ấy là tiếng gì. 

Hơn nữa Diêu Doanh lại không cho phép bọn họ vào phòng làm việc của mình, vậy nên họ cũng không dám đi đến đó.

Lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, cô gái một tay cầm chiếc lông chim Khổng Tước, một tay cầm quả táo đang gặm dở, nhìn qua có vẻ tâm tình đang rất tốt.

“Anh chính là Dương Chu sao?” Cô gái nhìn người thanh niên đứng gần mình nhất. 

Hắn ta khẽ vuốt cằm: “Chính là tôi.”

Minh Thù lôi từ trong túi ra một phong thư có màu vàng nhạt đưa cho hắn: “Thư của anh đó.”

Hắn ta ngẩn người. Thư của hắn? Thư gì vậy? 

Minh Thù nhét lá thư vào tay hắn rồi hiên ngang đem chiếc lông vũ rời khỏi công ty.

Bây giờ phải tìm một nơi nào đó nghỉ ngơi một chút!