Diêu Doanh đập phá xung quanh, đã nghèo còn gặp cái eo, các phòng ban đều cạnh tranh, không phải là tài khoản ở chỗ này không ổn thì chính là tài liệu ở chỗ kia.
Nội bộ công ty trong tình huống như vậy cũng bắt đầu không yên bình.
Lấy lý do Diêu Doanh làm công ty bị tổn thất nặng nề, cướp lấy một phần quyền lực của cô ta.
Diêu Doanh cũng thử nghĩ đến tìm chú hai của cô ta, đáng tiếc chú hai đóng cửa không tiếp khách.
Chú hai trước giờ vẫn luôn không hợp với ba cô ta, nhưng là người một nhà sao ông ta có thể thấy chết không cứu được?
Diêu Doanh đợi mấy ngày, chú hai liền đưa đến một tờ giấy.
Chỉ có bốn chữ “mặc cho số phận.”
Mặc cho số phận?
Tại sao cô ta phải mặc cho số phận…
“Diêu tổng, bây giờ cô còn có lựa chọn gì?”
Diêu Doanh nhìn người đàn ông khốn kiếp trước mặt, trong tim đều đang rỉ máu.
Cô ta là thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ bé, nhưng bây giờ lại phải ở chỗ này đối phó với người đàn ông này.
Chịu đựng cái nhìn không có ý tốt của hắn ta cùng với các loại yêu cầu vô lý.
Diêu Doanh bực mình đứng dậy: “Tôi còn có việc, đi trước một bước.”
“Ôi chao, Diêu tổng.” Người đàn ông đưa tay cản cô ta: “Dù sao cũng đến rồi, không thể về tay không được! Tôi vừa mới nói đấy, chỉ cần cô cùng tôi một đêm thì tiền không phải là vấn đề, cô biết thứ tôi không thiếu nhất chính là tiền.”
“Tránh ra!”
Người đàn ông ngược lại không cưỡng ép cô ta, nhún vai, giơ tay lên tránh ra.
Diêu Doanh giẫm giày cao gót đi ra ngoài, vừa mở cửa ra liền thấy hai người ôm hôn nhau trong hành lang tĩnh mịch.
Trong đầu thoáng như sét đánh giữa trời nắng.
Người cô ta thích… vì sao lại không chịu liếc nhìn cô ta thêm một cái.
Cô ta từng đi tìm Mạnh Hàn, nhưng Mạnh Hàn nói cô ta đắc tội với Cố gia, người thông minh cũng sẽ không giúp cô ta vào lúc này.
Mạnh Hàn không phải là không dám đối đầu với Cố gia, hắn chỉ là…
Chỉ là không muốn giúp cô ta mà thôi.
Cơ thể Diêu Doanh lảo đảo sắp ngã được người phía sau đỡ được.
“Diêu tổng, cẩn thận chứ.” Giọng nói khinh khỉnh của người đàn ông vang lên.
Cơ thể Diêu Doanh run lên, một lúc lâu cô ta cắn răng: “Anh thực sự có thể giúp tôi?”
Người đàn ông sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Đương nhiên có thể.”
…
“Cố thiếu gia, bên phía Diêu gia có được một khoản tiền, chúng ta vẫn phải tiếp tục sao?”
“Ai có tiền như vậy?” Cố Tri vừa lật hồ sơ vừa nói: “Có tiền như vậy, để hắn đi làm chút công ích đi.”
“Hiểu rồi ạ.”
Cố Tri cúp điện thoại, lại gọi điện cho Minh Thù: “Vợ, qua đây cố vấn chút đi.”
Không biết Minh Thù nói gì trong điện thoại, Cố Tri nhe răng trợn mắt một lúc, hít sâu một hơi: “Được, anh đến đón em, chờ anh.”
Cố Tri đón được Minh Thù, trả tiền cho cô xong sau đó đưa cô về cục.
Vụ án chính là vụ đứa trẻ Trần Văn từng nhắc đến.
Minh Thù vẫn còn ấn tượng với mấy mấy đứa trẻ đi theo Trần Văn lần trước.
Rất nhiều…
Hơn nữa bọn họ có thể rời đi theo Trần Văn, năng lực này có chút trâu bò.
Việc này vẫn phải tìm Trần Văn.
Nếu mấy tiểu quỷ còn theo Trần Văn thì có thể hỏi ra rất nhanh.
Đuáng thật mấy đứa trẻ kia còn theo Trần Văn, Trần Văn đi đâu bọn chúng liền theo đến đó, cũng không dư thừa động tác nào, giống như một dãy tiểu cương thi.
Nếu Trần Văn có thể thấy cảnh tượng đó chắc phải sợ chết khiếp.
“Theo như chúng nói, chúng bị giết hại ở chỗ này.” Minh Thù chỉ vào tòa nhà cách đó không xa, đây là một ngôi nhà bỏ hoang ở ngoại thành.
Cố Tri ra hiệu cho mấy người phía sau, mọi người tản ra các hướng, tiến về phía toà nhà.
Cố Tri đợi bên đó kiểm tra xong, không có vấn đề gì mới dẫn Minh Thù đi vào.
Trong tòa nhà tản ra một thứ mùi khó chịu, Cố Tri đi phía trước, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Minh Thù, sợ cô bị đụng đầu.
“Kiểm tra xong hết rồi, không phát hiện ai khả nghi…”
“Cố đội trưởng, bên này có phát hiện.”
Cố Tri đi về phía cảnh sát kia, Minh Thù đứng trên cầu thang từ lầu một lên lầu hai, nhìn nữ quỷ đứng ở chỗ rẽ.
“Chúng chạy rồi, chúng chạy rồi, giết chúng, giết chúng…”
Trong miệng nữ quỷ không ngừng lặp đi lặp lại hai câu này.
“Chạy về hướng nào?” Minh Thù hỏi cô ta.
Nữ quỷ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chuẩn xác vào Minh Thù cười khanh khách.
“Cô… nhìn thấy tôi?”
“Ừm.”
Nữ quỷ chợt bay qua: “Vậy cô giúp tôi bắt đám súc sinh kia lại.”
“Đây là thỉnh cầu của cô?”
Nữ quỷ không hiểu lắm nhưng cô ta gật đầu.
“Sau khi tôi hoàn thành cho cô, cô sẽ biến mất.” Minh Thù lại nói.
“Chỉ cần có thể bắt đám súc sinh kia lại, bảo tôi làm gì ta cũng nguyện ý.”
“Nói đặc điểm ngoại hình của chúng chút đi.”
Dựa theo lời nói của nữ quỷ, đám người kia rất cẩn thận, là một đoàn người, chúng dụ dỗ trẻ em và phụ nữ để bán ra nước ngoài, há miệng chờ sung kiếm chác tiền bạc.
Trong khoảng thời gian này, dường như người phụ trách nơi này đã gặp chuyện gì đó, không để ý đến quy tắc trước kia của bọn họ, làm một ván lớn khiến cảnh sát chú ý.
Nơi này từng là điểm dừng chân của bọn họ, có mấy đứa trẻ không nghe lời hoặc là làm ồn vô cùng, số người bị chúng ra tay giết chết không phải số ít.
Minh Thù nhìn những đứa trẻ kia, không phải là mất tích gần đây mà là những đứa trẻ đã chết nhiều năm rồi.
Minh Thù thuật lại miêu tả của nữ quỷ, bức phác họa kẻ tình nghi nhanh chóng được đưa ra.
Nhưng vẻ mặt của những cảnh sát ở đây nhìn Minh Thù rất quái dị.
Vị cố vấn này… thần bí quá!
Hơn nữa cô chỉ đến đây một chuyến, sao có thể biết được dáng dấp của kẻ tình nghi trông như thế nào?
Danh tính của kẻ tình nghi được sàng lọc rất nhanh, một vài người còn có hồ sơ án, có điều không biết hiện giờ đám người kia trốn ở đâu, muốn bắt người vẫn phải tốn chút công sức.
Nhưng bọn họ chưa lý giải ra manh mối thì sáng sớm cố vấn mà Cố đội trưởng mời đến đã mang bánh bao tới, theo sau là một đám người từ từ đi vào đồn cảnh sát.
Không biết còn tưởng là đến tham quan.
Toàn thể đội cảnh sát: “…”
Muốn bọn họ đến làm gì?
Đám cảnh sát nghi ngờ.
Minh Thù bắt kẻ tình nghi thần tốc như vậy, nhưng…
Cảnh sát điều tra chứng cứ muốn phun máu.
Cô gái này phá án lại không cần chứng cứ, cô ấy bắt người theo cảm giác.
Hết lần này tới lần khác hung thủ vẫn là tự thú, không liên quan cũng không ổn.
Nếu không phải là chứng cứ cuối cùng chứng minh người cô bắt chính là hung thủ thì...
Bọn họ cũng nghi ngờ là cô đi đường bắt đại ai đó, đánh cho một trận rồi buộc người ta thừa nhận là mình làm.
[Giá trị thù hận của Diêu Doanh đã đầy.]
Minh Thù đột nhiên nhận được lời nhắc của Hài Hòa Hiệu.
Giá trị thù hận của Diêu Doanh đã đầy… Gần đây dường như cô không làm gì mà!
Bỏ đi.
Đầy là tốt rồi.
Khoảng cách một trăm ngàn lại gần thêm một bước.
“Vợ, cha chúng ta muốn gặp em.” Cứ đồng ý đưa cô về trước, ông già cũng thúc giục nhiều lần rồi.
Trước khi Minh Thù từ chối, Cố Tri cướp lời: “Cha chuẩn bị một bàn ăn ngon cho em.”
“Ồ.” Vậy thì đi thôi.
Ông Cố là một người rất hiền hòa, có điều người này quản lý một tập đoàn lớn, tuyệt đối không phải người lớn Phật hệ gì.
Gặp mặt coi như thuận lợi.
Trước kia ông Cố cứ chọn tới chọn lui, bây giờ Cố Tri chỉ cần dẫn về một cô gái có thể hô hấp được là ông ấy không ý kiến gì rồi.
Sau đó mỗi ngày Minh Thù đều tìm quỷ, phá án, mua đồ ăn vặt, thỉnh thoảng ngủ với Cố Tri.
Mỗi ngày Cố Tri bị tức đến muốn lên trời, quay đầu lại vẫn phải cười hì hì bàn bạc với vợ xem buổi tối ăn gì.
Dưới sự cố gắng không ngừng của Minh Thù, hiệu suất phá án của cả thành phố tăng vụt lên còn tỷ lệ phạm tội lại giảm thẳng xuống.
Người của đồn cảnh sát đều biết có một cố vấn phá án thần tốc, vụ án nào không phá được thì tìm cô là chuẩn không sai.