Thỉnh thoảng có thể gặp được nhân sĩ giang hồ trên đường, nhưng không ai cảm thấy đường đường là phủ minh chủ lại chứa chấp giáo chủ Ma giáo.
Giáo chủ dưỡng thương rất nhanh, hai ngày sau thì có thể xuống đất.
"Minh chủ... Tại sao chúng ta phải dẫn theo hắn?" Dung Ly ngồi bên cạnh Minh Thù, ánh mắt thỉnh thoảng ngắm về xe ngựa bên đó.
"Hắn đưa tiền rồi."
"..."
"Ngươi sợ hắn?" Minh Thù như cười mà không cười nhìn hắn.
Ai lại sợ hắn?
"Không... Không có, chỉ là hắn là giáo chủ Ma giáo, ở cùng chúng ta, ta lo lắng sẽ xảy ra chuyện."
"Ồ."
Dung Ly nhìn gò má Minh Thù, lại nhìn giáo chủ.
Hắn nhẹ túm lấy ống tay áo của Minh Thù: "Minh chủ, ta... ta có lời nói với người, người có thể qua đây với ta một chút không?"
Những người còn lại thực sự cách bọn họ một đoạn khoảng cách nhưng yêu cầu của tiểu yêu tinh, Minh Thù vẫn đứng dậy dẫn theo hắn rời khỏi.
Mãi đến khi không nhìn thấy ánh lửa, Minh Thù mới dừng lại dựa lên cây một chút.
"Chuyện gì?"
Dung Ly nắm tay đứng ở trước mặt nàng, mãi không lên tiếng.
Hồi lâu, dường như đã hạ quyết tâm, hắn lúng túng nói: "Minh chủ có thể đồng ý với ta không tức giận trước không?"
"Ngươi vụng trộm với người khác sau lưng ta?" Giọng điệu Minh Thù lên cao.
"Không phải." Dung Ly xua tay: "Trong lòng ta chỉ có minh chủ."
Mỗi ngày đều tỏ tình.
"Ồ, vậy là chuyện gì?"
"Người... người đồng ý với ta không tức giận..." Dung Ly biểu hiện hai chữ "sợ hãi" từ vẻ mặt đến ngôn ngữ tay chân đều vô cùng đúng chỗ.
"Ngươi nói ra nghe thử trước đi."
"Người đồng ý với ta không tức giận thì ta mới nói."
"Ngươi nói trước."
"Người đồng ý với ta..."
"Nói hay không? Không nói ta trở về đây." Minh Thù giả vờ muốn đi.
Dung Ly kéo nàng lại, vì trời tối om nên không nhìn thấy dưới chân, Dung Ly đẩy một cái trực tiếp đụng Minh Thù trở về trên cây.
Minh Thù đưa tay vịn thắt lưng hắn, phòng ngừa hắn không cẩn thận té xuống.
"Ta nói, người đừng đi."
"Ừm, nói đi." Minh Thù dựa vào cây, cứ như vậy mà ôm hắn.
"Thực ra..." Dung Ly đưa mắt nhìn về phía Minh Thù, hắn cầm lấy một tay của Minh Thù, sau đó nhắm mắt lại nhanh chóng nói: "Thực ra ta là người của hoàng thất."
"Ta biết mà."
Dung Ly kinh ngạc: "Người... sao người có thể..."
"Ta thấy ngọc trên người ngươi rồi." Cho nên nàng cũng nghĩ không thông, vì sao những người này lại thích mang theo đồ có thể chứng minh thân phận bên người, còn chín phần mười đều là ngọc bội nữa.
Dung Ly theo bản năng sờ về phía bên hông, đầu ngón tay đụng tới vật cứng, hắn cong miệng một lúc lâu không phát ra âm thanh nào.
Dung Ly thấy Minh Thù cũng không giận, thử ôm lấy nàng: "Ta là phụng mệnh lẻn vào phủ minh chủ..."
Dung Ly lẻn vào phủ minh chủ, hắn nói với Minh Thù kế hoạch hắn biết.
Trước đây hắn không nói vì hắn sợ mình nói rồi, vợ không đánh chết hắn cũng sẽ đuổi hắn đi hoặc là giết chết hắn.
Nếu như bị đuổi đi, hắn đi đâu đuổi theo vợ.
Hiện tại...
Cho dù bị đánh, vậy cũng sẽ không bị đuổi đi.
[Cửu thiếu, cậu không làm nhiệm vụ nữa?] Hệ thống yếu ớt lên tiếng.
Dung Ly kéo Minh Thù, "có lý chẳng sợ" lầm bầm trong lòng: Ta đây không phải là đang làm sao?
[Nhiệm vụ khác thì sao?] Nhưng cậu còn muốn diệt trừ Ma giáo, hợp nhất võ lâm mà!
Chỗ nào so được với vợ ta, ngươi câm miệng.
[...] Trở về nhất định phải đâm thọc!
Hiện nay thánh thượng ngu ngốc vô đạo, võ lâm nhiều lần truyền ra lời đồn đại muốn lật đổ triều đình.
Hoàng đế không biết nghe lời xúi giục của người nào, quyết định tiên hạ thủ vi cường (*) ra tay trước, có thể thu làm của riêng mình là tốt nhất.
Đáng tiếc người trong giang hồ đâu chịu bán mạng vì triều đình.
Cho nên mới có kế hoạch lần này.
Trước tiên để cho người trong võ lâm và Ma giáo đánh nhau, triều đình ngư ông đắc lợi.
Mục đích Dung Ly vào phủ minh chủ ngoại trừ tiếp cận nhận được tin tức, còn gây xích mích vào lúc cần thiết khiến cho võ lâm và Ma giáo đánh nhau.
Trong kịch bản cũng không phải là Dung Ly làm, nhưng vì vợ ở đây cho nên Dung Ly mới chủ động xin đi giết giặc.
Vừa đúng phủ minh chủ tuyển người, hắn hợp lý vào phủ minh chủ.
Phát triển đến bước bây giờ, cũng có công lao của Minh Thù làm loạn.
Kịch bản bị hãm hại trong Ma giáo là nữ chính giả giúp đỡ giải oan nhưng từ vụ án phát triển đến lúc được giải oan, thời gian ở giữa rất dài.
Minh Thù lại cho người truyền ra tin tức thần kiếm, người của triều đình liền thuận nước đẩy thuyền, tăng nhanh tiến độ kế hoạch.
Vì vậy, mới có tình thế bây giờ.
"Nói với ta như vậy, ngươi không sợ bị tìm phiền phức à?"
Đầu Dung Ly chôn trong cổ nàng: "Minh chủ... sẽ bảo vệ ta, ta không muốn lừa dối người, lừa người ta cảm thấy rất khó chịu."
"Người lại... a..."
Minh Thù hơi ngước đầu, đầu phía sau chống vào vỏ cây xù xì, một tay ôm hông của Dung Ly, một tay đặt ở trên cổ hắn.
Dung Ly ngậm cổ nàng, cổ ướt nhẹp như là bị cún con liếm.
"Minh chủ..."
Dung Ly buồn buồn gọi nàng.
Minh Thù nắm cổ hắn, muốn kéo hắn ra nhưng mà một giây kế tiếp chợt nghe giọng hắn vang lên.
"Người ta quan tâm nhất là nàng."
Cho dù nàng đang ở đâu.
Cho dù nàng là ai hay bộ dạng gì.
Cho dù nàng có nhớ ta hay không.
Người ta quan tâm nhất chính là nàng, chỉ có nàng.
Tay Minh Thù buông lỏng, tùy ý để Dung Ly đẩy tới đẩy lui trên cổ mình.
"Minh chủ nàng giận sao?"
Hồi lâu, Dung Ly cẩn thận ngẩng đầu.
"Một lát nữa ta trở về hỏi Bánh Bao thử, mua hung thủ bao nhiêu tiền." Minh Thù đẩy hắn ra, giơ tay lên xoa nước bọt trên cổ... Đây đúng là chó con mà.
Dung Ly như bị sét đánh: "Minh chủ... nàng nói không giận ta mà."
"Ta không có nói."
"Ta, cái gì ta cũng nói với nàng rồi."
"Ngươi dự định cùng triều đình tính kế ta kia mà."
"Ta... không có... sau khi ta vào phủ, không hề làm gì cả. Ta thề nếu ta gạt nàng liền bị trời đánh sấm bổ."
"Ầm ầm..."
Bầu trời tối om xẹt qua một đường tia chớp chiếu vào gương mặt của Dung Ly tái mét.
Minh Thù cong khóe môi, cười dịu dàng nhìn hắn.
"Không thể chết ổn." Hắn yếu ớt bổ sung hết.
Bà nó, ông trời chơi đùa hắn sao!
Sớm không đánh sét, muộn không đánh sét.
Ngươi có bệnh à!
"Ầm ầm..."
Lại là vài tếng sấm nặng trĩu.
"Ào ào..."
Mưa như thác lũ từ bầu trời chảy nghiêng xuống, chớp mắt tưới lên Minh Thù và Dung Ly đến ướt sũng.
Dung Ly cúi thấp đầu, suy nghĩ Minh Thù là thực sự tức giận hay là giả vờ tức giận. Nếu như thực sự tức giận, hắn phải thế nào mới có thể dỗ được.
Mưa đỉnh đầu rơi đột nhiên nhỏ lại, Dung Ly ngẩng đầu chợt thấy Minh Thù giơ lá cây to che mưa cho hắn.
"Nhìn ta làm gì, cầm lấy."
Dung Ly ngây người tiếp nhận, lá cây rất lớn đủ để che cho hắn.
Minh Thù đạp cỏ dại trở về.
"Ầm ầm..."
Dung Ly lảo đảo đuổi theo Minh Thù, giơ lá qua đỉnh đầu Minh Thù.
"Ngươi có phải bị bệnh hay không vậy?"
"Không... Không có." Giọng Dung Ly bị nước mưa đánh tan, dường như không thể nghe thấy.
Minh Thù: "..."
Nàng đưa tay đón người qua đó, hai người núp ở dưới lá cây. Tuy trên người không được che đầy đủ nhưng đầu không bị ướt mưa.
"Nàng còn tức giận sao?"
"Ngươi cảm thấy thế nào?"
"Vậy nàng sẽ đuổi ta đi sao?"
"Ngươi lại lắm lời, ta ném ngươi ở chỗ này có tin không?"
"..."
Bên tai Minh Thù yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng mưa rơi.
"Minh chủ, ta thích nàng."
"Ầm ầm..."
Minh Thù nhìn về phía trước lờ mờ thấy được ánh lửa, dường như không nghe thấy đáp một tiếng: "Ừm."
***
(*) Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước thì chiếm được lợi thế.