Vài người chơi run lẩy bẩy ngồi xổm trong phòng tối nhỏ, người đứng trước mặt chính là đội trưởng chiến đội Phượng Hoàng... Phượng Hoàng Vu Phi.
Người đàn ông mặc bộ đồ thể thao, không nhìn ra làm nghề gì, tóc hơi dài phân nửa dùng dây đỏ cột một bím tóc để trên khoảng không, bên kia tùy ý xõa trên vai, nếu như không phải hắn có hình dáng của một người đàn ông, có lẽ sẽ nhận lầm thành một cô gái.
Hắn dựa vào tường của căn phòng tối nhỏ, như cười như không nhìn bọn họ: "Các cậu bị Phong Hòa Tận Khởi hãm hại vào đây đúng không? "
“Đúng..." Người chơi áo đỏ run lẩy bẩy trả lời, bọn họ cũng không ngờ rằng đích thân đội trưởng tới nộp tiền bảo lãnh bọn họ.
"Phong Hòa Tận Khởi...." Đại thần của Vấn Linh, nghe nói trong các trò chơi khác cũng vô cùng nổi tiếng.
Phượng Hoàng Vu Phi nhếch khóe miệng đầy thú vị.
"Tôi đã nộp tiền bảo lãnh cho các cậu, thế nhưng vì bị phạt nên mọi người còn phải ở trong đây cải tạo một ngày, sau này làm việc không được quá liều lĩnh, chiến đội Phượng Hoàng không phải cho để các cậu mượn danh làm bậy.”
Biểu cảm của người đàn ông biến đổi, nhanh chóng thu hồi bảng, nhấc chân chạy.
-
Minh Thù rời khỏi trò chơi, Giang Lưu còn ở trong trò chơi, Minh Thù kêu Vương Hà Dương nói cho Giang Lưu rằng cô đi trước.
Vương Hà Dương: “...”
Trong điện thoại di động Minh Thù tất cả đều là cuộc gọi liên tục của ông già hói đầu.
"Vâng vâng vâng, em lập tức đi đây, thầy trăm ngàn lần đừng nhảy lầu... nhặt xác rất phiền phức."
Biểu cảm trên mặt của Vương Hà Dương như bị nứt ra từng khúc.
Hắn tuyển những người gì không vậy!
Hiện tại đổi ý có kịp hay không!
Vương Hà Dương tự kiểm điểm lại bản thân, lần sau thấy người đẹp tuyệt đối không thể bị dao động!
Minh Thù đón xe đến địa chỉ trong văn kiện.
Cô đoan trang đi thẳng về phía trước, vừa nhìn là biết căn biệt thự này người thường khó mà có được, mở văn kiện ra để đối chiếu địa chỉ.
Xã hội trên cả nước đều thế sao?
Vì một hạng mục nghiên cứu mà dùng nơi đất đắt như vàng, chọn một ngôi biệt thự làm căn cứ?
Minh Thù bỏ vào miệng hai cái bánh bao để áp chế sự kinh ngạc lại, sau đó mới đi tới ấn chuông cửa.
Người ở bên trong ra mở cửa, nhìn thấy là một cô gái má phồng phồng, cả khuôn mặt vô tội nhìn hắn.
“Khụ... Cô tìm ai?" Người kia hỏi.
Minh Thù đem giấy thông hành cho hắn nhìn.
"À, thực tập sinh." Người kia nhận giấy thông hành, lấy ra một cái thẻ quét một cái, sau đó mở cửa: "Vào đi."
Người kia dẫn Minh Thù vào biệt thự, sẵn tiện giới thiệu cho cô hoàn cảnh của nơi này, biệt thự tổng cộng có sáu tầng, ngoại trừ bốn tầng phía trên, phía dưới còn có hai tầng.
Nếu không có sự cho phép thì không thể xuống hai tầng dưới lòng đất, lầu một lầu hai phía trên có thể tùy tiện hoạt động, lầu ba là ký túc xá, lầu bốn không thể lên.
Chỗ của Minh Thù ở căn phòng lầu hai gần cửa sổ, có thể thấy vườn hoa nhỏ bên ngoài biệt thự.
Người kia cho Minh Thù ký một hiệp nghị bảo mật trước, sau đó nói: "Một lát nữa sẽ có người gửi lịch làm việc vào hộp thư, cô làm quen hoàn cảnh một chút trước, nhớ kỹ, ở chỗ này người duy nhất không thể trêu chọc chính là Tư tiên sinh."
"Tư tiên sinh?"
"Hắn là cố vấn đặc biệt hạng mục này của chúng ta, biệt thự này cũng là của hắn." Người kia nói: "Nói chung thấy hắn thì đi vòng đường khác."
Người kia vội vã đi, người nơi này đủ mọi cấp bậc, mặc dù thấy cô xuất hiện cũng không đánh giá cô, tựa như cũng không tò mò cô là ai.
Đây là những thiên tài giỏi nhất của cả nước, kiêu ngạo cũng bình thường.
Minh Thù ngồi xuống, phát hiện bên cạnh có mũ đồ chơi Vấn Linh.
Cái này... Hạng mục đãi ngộ cũng quá tốt chứ nhỉ?
"Tinh..."
Trong máy vi tính nhảy ra tin nhắn mới.
Minh Thù mở ra liếc một cái.
Minh Thù đi qua tủ tư liệu bên cạnh tìm tư liệu, cô vô cùng mờ mịt với hạng mục này.
"Bùm!"
Dưới lầu đột nhiên truyền tới một tiếng tiếng vang "ầm ầm", giống như đá ngã cái gì đó, Minh Thù ngẩng đầu từ trong tư liệu.
Nơi cầu thang có tiếng bước chân vang lên, giày da đạp vào sàn gỗ dưới đất phát ra tiếng động rất nhỏ.
Người đàn ông dẫn hai người đi lên, áo khoác bộ đồ âu khoác lên người, một tay nắm lại, tay còn lại cầm văn kiện giống như ông chủ đi nhầm phim trường cũ kỹ.
Vẻ mặt người đàn ông vô cùng khó chịu, quăng văn kiện về phía người gần hắn nhất: "Hai ngày trước tôi kêu các người sửa chữa số liệu, bây giờ còn chưa giao lên, đùa với tôi sao? Là trẻ con sao? Còn những thứ này ai làm, thu dọn đồ đạc cút đi!"
Lầu hai rơi vào sự yên tĩnh quái dị.
Chỉ còn lại âm thanh hoạt động của máy móc.
Bên góc lầu hai có người đàn ông im lặng thu dọn đồ đạc, ôm cái rương đi tới bên người đàn ông kia, giống như muốn nói gì đó để lấy lại tôn nghiêm, nhưng khi nhìn vào đôi mắt hung ác của người này, lập tức gục đầu xuống lặng lẽ rời khỏi.
Người này như càng tức giận hơn, nhấc chân giẫm lên đồ đạc bên cạnh.
Một tiếng ồn vang lên vô cùng phiền lòng.
Đột nhiên người đàn ông quay đầu, nhìn vào đôi mắt của Minh Thù: "Nhìn cái gì vậy? Xem tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không sao?"
Minh Thù: “...”
Từ đầu đến chân người đàn ông này, hay ngay cả cọng tóc cũng hiện lên vẻ khó chịu.
Minh Thù cười lại với hắn, gục đầu xuống tiếp tục lật văn kiện.
Người đàn ông thu tầm mắt lại, đạp lên đôi giày da thủ công khó chịu đi lên lầu, trên lầu cũng chỉ là những tiếng động quái dị, sau đó mới yên tĩnh trở lại.
Mãi đến khi không nghe được tiếng động nữa, mọi người trên lầu hai mới thở phào nhẹ nhõm.
Minh Thù chuẩn bị đồ đạc mà văn kiện yêu cầu thật tốt gửi qua bưu kiện, sau đó ngồi tại chỗ ăn đồ ăn vặt, thuận tiện quan sát người trên lầu hai.
Toàn bộ lầu hai phân thành mấy khu, nhưng giống như công ty vậy, tất cả khu vực đều dùng thủy tinh trong suốt ngăn cách.
"Cái kia... có thể làm phiền cô giúp tôi đem cái này đưa lên không?"
Minh Thù liếc mắt nhìn.
Người đàn ông đứng phía trước Minh Thù, trong tay cầm một phần văn kiện, trên mặt nở nụ cười ấm áp.
Kỳ quái... Sao người mới này nhìn khá quen nhỉ?
"Tại sao là tôi?"
"...Nhờ cô đó." Người đàn ông thu lại sự nghi ngờ, cầu xin nói, cũng không biết từ đâu lấy ra một túi đồ ăn vặt: “Làm ơn đi.”
Minh Thù: “...”
Đồ ăn vặt...
Nể tình đồ ăn vặt...
"Giao cho ai?"
Người đàn ông đặt văn kiện xuống bàn Minh Thù, vừa đặt vừa nói: "Tư tiên sinh."
Người đàn ông trốn trong góc thấy Minh Thù đi lên, hắn thở phào một hơi.
"Lại hãm hại người mới?" Đồng nghiệp ló một cái đầu ra.
"... Tôi đây là rèn luyện sức chịu đựng cho người mới." Người đàn ông nói: "Thật vất vả mới có một người mới, nếu để cô ấy biết sau này còn dám đi đâu nữa chứ?"
“Hơn nữa... nghe nói là đàn em của anh.”
"Đàn em?"
Đồng nghiệp tiếp tục nói: "Nghe nói chung thầy hướng dẫn với anh."
Người đàn ông đầy kinh ngạc.
Hắn lấy điện thoại di động ra, nhảy ra một tin tức, nhìn phía bên trên giấy chứng nhận giống y như đúc cô gái ban nãy.
Người đàn ông: “...”
Đồng nghiệp vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Tôi còn nghe nói vì để cho cô gái này vào mà thầy của anh nhờ không ít quan hệ, bây giờ anh lại hãm hại cô ấy..."
Để có thể đi vào nơi đây, nếu đúng thực sự không có trình độ thì tuyệt đối không vào được.
Cho nên đồng nghiệp không có phản ứng với chuyện đi cửa sau, chỉ là đồng tình người anh em này.