"Về nhà anh bảo quản gia mua thuốc trị bỏng cho em." Hứa Thần Hạo buông tay ra, thanh âm hơi lạnh, hắn vẫn tức giận chuyện nàng không tự biết lo cho bản thân mình.
Bộ dạng này bỗng nhiên làm Vãn Vãn cảm thấy quen thuộc một cách khó hiểu, đây là thái độ của Hứa Thần Hạo khi cả hai cãi vã nhau lúc trước, hắn sẽ lạnh lùng mà không nhìn nàng, cũng chẳng thèm nói chuyện với nàng, đến cả người xa lạ cũng không bằng.
Rốt cuộc là vì chuyện gì?
Dựa trên khuôn mặt lạnh băng của Hứa Thần Hạo, Vãn Vãn biết điều chẳng dám hó hé một câu, ngoan ngoãn theo hắn trở về nhà.
Lúc bước vào nhà Hứa Thần Hạo lập tức mặc kệ nàng mà trở về phòng, Vãn Vãn đành phải bảo quản gia mang thuốc mỡ tới, lầm lũi tự mình thoa thuốc.
Tắm rửa xong, Vãn Vãn nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà nghiền ngẫm.
"Thái Hạo, ngươi bảo xem Hứa Thần Hạo bị sao vậy? Tự nhiên lại trở nên lạnh lùng như thế!"
[ Động kinh.] Thái Hạo lãnh đạm trả lời.
Vãn Vãn hơi giật giật khóe miệng, không ngờ trong từ điển của hệ thống cũng cập nhật mấy từ để chửi người kiểu này. Nhưng nam chủ chắc là.. Không phải bị động kinh đâu nhỉ! Lặng lẽ thở dài một hơi, mặc kệ tâm tình đang phức tạp, nàng rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Sau khi Vãn Vãn vừa ngủ sau, cửa phòng ngủ bị nhẹ nhàng đẩy ra, Hứa Thần Hạo rón rén tiến vào.
Hắn nâng tay Vãn Vãn kiểm tra, thấy nó đã được thoa thuốc và băng bó cẩn thận, Hứa Thần Hạo mới cúi người hôn lên môi nàng một cái, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng.
* * *
Từ hôm Hứa Thần Hạo "lên cơn", hắn liền lấy lý do đi công tác mà biệt tăm.
Lần này hắn đi công tác nhưng lại không dắt theo Lâm Tịch Hàm, Vãn Vãn nghe quản gia nói, cô ta đã bị Hứa Thần Hạo sa thải rồi.
Đúng là Thiên Đạo có mắt, cô ta có mà chạy đằng trời!
Lâm Tịch Hàm vậy mà bị đuổi việc rồi, Vãn Vãn cười ha ha thỏa mãn trong lòng, nhiệm vụ này có phải quá dễ rồi không.
Chẳng lẽ do chuyện tay nàng bị bỏng lúc trước sao?
Nàng còn chưa tung chiêu của mình đâu, Hứa Thần Hạo thế mà lại ra tay trước đem Lâm Tịch Hàm lập tức đá khỏi công ty, mấy kế sách ác độc của nàng còn chưa có đất dụng võ nữa.
Chỉ là chưa có thông báo nhiệm vụ đã hoàn thành, xem ra nàng cần đẩy nhanh tiến trình công lược.
Hứa Thần Hạo rõ ràng thích nàng, tại sao lại chưa công lược thành công?
Suốt một tuần, cả một cuộc điện thoại Hứa Thần Hạo cũng không thèm gọi, nàng ở trong nhà đến sắp mốc meo hết rồi, lướt lướt di động tìm tiểu thuyết trên mạng đọc, Vãn Vãn đang theo dõi một bộ truyện xuyên nhanh tên là Công lược nam thần.. gì gì đó
Nội dung cũng khá là hay ho, nữ chủ vừa khí phách lại vừa bá đạo, gặp mặt đủ loại mỹ nam, sau đó liền nghênh ngang thu phục hết tấm lòng của bọn họ.
Nam chủ cũng sủng ái nữ chủ lên tận trời, bạch liên hoa à, kỹ nữ tâm cơ à, tất cả đều bị nàng vả mặt bốp bốp.
Vãn Vãn cảm thấy bản thân nên tìm đọc những truyện như thế này để trau dồi kỹ năng, nàng vẫn đang làm nhiệm vụ đầu tiên, hơn nữa lại là thấp nhất cấp, công lược nam thần còn chưa xong vậy mà giờ đến bóng dáng hắn cũng không thấy.
* * *
Lại qua mấy ngày nữa, đến khi Vãn Vãn nghiên cứu gần xong tiểu thuyết rồi thì Hứa Thần Hạo mới gọi về.
Quản gia tiếp điện thoại xong liền phân phó người hầu đưa tới cho nàng một bộ lễ phục màu xanh nước biển được cắt may khéo léo, tà váy dài bằng lụa đổ xuống phác họa khéo léo đường cong của nàng ẩn hiện, làn da trắng như tuyết nổi bật dưới ánh đèn nhàn nhạt tựa như mỹ nhân ngư dưới biển sâu, cặp chân thon thả lấp ló sau đường xẻ tà dụ hoặc người ta phạm tội.
Mang trên chân giày cao gót mười phân, Vãn Vãn bước ra khỏi biệt thự.
Liếc mắt một cái liền thấy Hứa Thần Hạo đang tựa vào xe hơi hút thuốc. Hắn vận một bộ tây trang màu đen, áo sơ mi trắng bên trong, cà vạt cùng màu xanh biển với lễ phục của nàng, lúc này hắn đương cúi đầu không biết đang suy nghĩ điều gì.