Hệ Thống Xuyên Nhanh: Sổ Tay Công Lược Nam Thần

Chương 18



Nhưng mà cái người kêu nàng rõ ràng cũng không muốn cho nàng cơ hội rời đi, giọng nói lập tức cao lên, lại gọi thêm tiếng nữa "Tô tiểu thư", làm cho mọi người xung quanh đều nhìn qua.

Xem ra muốn trốn cũng không thoát rồi! Vãn Vãn nhíu chặt hàng lông mày bán nguyệt quay đầu, biểu tình hờ hững hướng về phía Lâm Tịch Đàm đạm nói: "Lâm tiểu thư."

"Tô tiểu thư, thật sự là cô à, gọi cô nhiều lần mà chẳng thấy cô quay lại, làm tôi còn tưởng mình nhận nhầm người." Lâm Tịch Hàm vừa nói vừa trưng ra cái biểu tình ủy khuất.

Vãn Vãn lười chấp nhặt mấy trò xiếc cỏn con của cô ta, tầm mắt hướng đến người nam nhân đứng cạnh Lâm Tịch Hàm.

Người đàn ông kia ăn vận một bộ tây trang màu trắng, mặt mày lạnh lẽo, khí chất hoàn toàn khác xa với Hứa Thần Hạo, thanh lãnh lại âm nhu. Nếu đứng trong đám đông cũng xem như là hạc trong bầy gà, hấp dẫn không ít ánh mắt nữ nhân.

Nhưng bất đồng với khí chất chính là đôi mắt của hắn, tựa như một huyệt động sâu không đáy, thoang thoảng tử khí âm trầm làm cho người đối diện cảm giác cực kì không thoải mái.

Đặc biệt là ánh mắt hắn lúc nhìn nàng làm cho cả người nàng nổi da gà, bỗng nhiên có cảm giác muốn trốn chạy khỏi người này.

Lâm Tịch Hàm phát hiện Vãn Vãn chú ý tới nam nhân bên cạnh mình, mỉm cười nói: "Hắn là Tiêu Vân Dật, người thừa kế xí nghiệp của Tiêu thị ở thành phố B." Trong giọng nói không che giấu sự đắc ý.

Quả nhiên là nam phụ Tiêu Vân Dật, chỉ là hình như có chút bất đồng với thông tin mà hệ thống đưa cho nàng lúc bắt đầu nhiệm vụ, nói chung thì dù sao đi nữa nàng cũng không muốn dây dưa với bọn họ quá nhiều.

Vãn Vãn hơi mỉm cười, nói: "Tôi không dám quấy rầy mất nhã hứng của nhị vị." Nói xong, nàng xoay người ý đồ chạy thoát.

"Ơ, Tô tiểu thư, cô đừng đi." Lâm Tịch Hàm nghĩ đến kế hoạch đêm nay, vội vàng gọi.

Ánh mắt Vãn Vãn hơi trầm xuống, Lâm Tịch Hàm rốt cuộc là vẫn muốn dây dưa với nàng! Vốn nghĩ đêm nay lui một bước không chấp nhặt mấy trò não tàn của cô ta, ai ngờ lùi một bước cô ta lại tiến một bước.

"Lâm tiểu thư, tôi cùng cô thân thiết lắm sao?"

Lâm Tịch Hàm có chút xấu hổ, nhưng vẫn tiến lên giữ chặt tay Vãn Vãn, "Tô tiểu thư, sao cô lại nói như vậy, mấy ngày trước chúng ta vừa gặp nhau ở công ty mà."