Sáng hôm sau, Hạ Quốc công và phu nhân đã tỉnh dậy.
- Cha, mẹ không sao chứ? Tại sao hai người lại bị thương nặng như thế?
- Ta và mẹ con hiện đã không sao. Là ta đã liên lụy nàng ấy nên nàng mới bị thương như thế.
Hạ Nhất Thiên đưa tay khẽ vuốt mái tóc của Vân Thanh Hi.
- Không phải là lỗi của chàng. Là tại thiếp.
Thanh Hi khẽ lắc đầu, nắm lấy tay Hạ Nhất Thiên. Hai người nhìn nhau âu yếm
( Tác giả: Ặc ặc..Tự nhiên thấy bị thồn cơm tró)
- Ta bị sư phụ nàng ấy đánh trọng thương, nàng ấy vì bảo vệ, chắn trước người ta nên cũng bị liên lụy. Có lẽ sư phụ nàng ấy thấy vậy nên đã tha cho bọn ta.
Có điều khi xuống núi, bọn ta đã gặp hổ dữ, liều mạng chạy thoát nên đã rơi xuống núi. May mà đã về được tới phủ, được con và Hàn Vũ cứu sống.
- Hai người bình an là nhi tử yên tâm rồi.
- Phụ thân, nhi tử muốn lấy con gái của Lễ bộ thượng thư - Như Ngữ Tuyết.
- Cái gì? Con trai ta đã có ý trung nhân rồi sao? Hahahaaaa!
Hạ Quốc Công khẽ vuốt râu nhìn Thanh Hi cười lớn.
* xoảng *
Tiếng đổ vỡ vang lên.
- Xin lỗi! Để ta đi sắc lại chén thuốc khác.
Thì ra Hàn Vũ đã nghe thấy những lời Hạ Thiên Lăng nói, hắn bần thần mà làm rơi chén thuốc trên tay. Y chạy đi, nhưng những giọt nước mắt đã chảy dài trên má. Y không hiểu tại sao Hạ Thiên Lăng lại đối xử với y như vậy, rõ ràng đã hứa sẽ mãi không xa không rời. Giờ đây lại bỏ rơi y, phụ y để lấy người con gái khác.
- Vũ Nhi sao thế?
Hạ phu nhân lo lắng nhìn theo bóng Hàn Vũ chạy đi.
- Đệ ấy không có chuyện gì đâu, chỉ là bất cẩn làm rơi chén thuốc thôi.
Trên miệng Hạ Thiên Lăng nở một nụ cười gượng gạo.
- Ừm. Mà sao ta không thấy con dẫn con bé về đây ra mắt?
Hạ phu nhân ôn tồn hỏi.
- Dạ không cần thiết đâu ạ. Ba ngày sau là ngày lành tháng tốt con và nàng ấy đã quyết định sẽ tổ chức hôn sự vào ngày ấy rồi ạ.
- Nhanh vậy sao? Sao phải gấp gáp như vậy?
- Nhi tử sợ nàng ấy chờ lâu. Ngày mai nhi tử sẽ mang sính lễ đến cầu thân.
- Lăng nhi, con chắc chắn chứ?
Hạ phu nhan dường như nhận ra điều gì đó bất ổn trong ánh mắt của hắn.
- Con chắc chắn. Con yêu....nàng ấy.
- Nếu con đã tìm được hạnh phúc, thì ta và cha con cũng thấy vui mừng rồi.
- Cứ quyết định vậy đi.
Hạ lão gia vui vẻ nói.
- Đa tạ phụ thân và mẫu thân đã tác thành.
Gương mặt Hạ Thiên Lăng gượng cười, nhưng trong lòng hắn đã đau như đứt ruột đứt gan.
( Xin lỗi Vũ Nhi. Là ta đã phụ đệ rồi.)
* Khuya: Phòng Hạ Thiên Lăng*
- Mở cửa! Mở cửa ra! Ta muốn gặp huynh!
Bên ngoài phòng Hạ Thiên Lăng vang lên tiếng một nam nhân.
- Là Hàn Vũ.
Hạ Thiên Lăng không biết phải đối mặt sao với y, nhưng có lẽ hắn phải dứt khoát buông tay rồi. Hắn vừa mở cửa ra thì người Hàn Vũ đã ngã nhào vào lòng hắn.
- Đệ uống rượu sao?
- Đúng vậy. Thì sao? Huynh quản được ta chắc?
Hắn loay hoay đỡ Hàn Vũ ngồi thẳng dậy.
- Huynh sắp thành thân à?
- Đúng...vậy.
- Vậy ta hỏi huynh tình cảm giữa hai chúng ta là gì?
- Chúng ta...chỉ là huynh đệ tốt.
Hạ Thiên Lăng chỉ cúi đầu đáp. Hắn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của người hắn yêu.
- Ha! Hay cho ba chữ huynh đệ tốt.
Hàn Vũ cười chua xót.
- Ai thèm làm huynh đệ tốt với huynh chứ! Ta thích huynh, lẽ nào huynh không rõ sao?
Hàn Vũ tức giận nắm lấy cổ áo của hắn, áp mặt mình sát mặt Hạ Thiên Lăng, y gào lên, nước mắt y không ngừng rơi.
Tim Hạ Thiên Lăng đập thình thịch liên hồi, mùi rượu từ người Hàn Vũ xộc thẳng vào mũi hắn. Hắn đỏ mặt, hắn không ngờ y lại trực tiếp nói ra lời tỏ tình như vậy.
- Đệ say rồi. Đừng nói nữa để ta dìu đệ về phòng.
- Ta không say! Huynh hãy nhìn thẳng vào mắt ta, rốt cuộc quan hệ hai chúng ta là gì? Lẽ nào huynh...không thích ta ư?
( Ta cũng yêu đệ nhưng....)
- Ta...với đệ chỉ là huynh đệ. Ta không hề thích đệ!
Hạ Thiên Lăng cắn chặt răng. Khi nói ra những lời đó, lòng hắn cũng đang rất đau khổ.
Hàn Vũ thất vọng thả cổ áo hắn xuống.
- Ta không tin! Vậy lời hứa trước kia huynh nói sẽ bảo vệ ta, chăm sóc ta cả đời thì sao?
- Đó chỉ là lời ta nói với người ta xem như người bạn tri kỷ. Ta không hề có một chút tình cảm yêu đương nào với đệ.
- Ha! Vậy sao? Xem như Hàn Vũ ta tự mình đa tình. Từ nay ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, không có bất kì mối liên quan gì với nhau.
Nói rồi, y cầm bình rượu trên tay lảo đảo bước ra khỏi phòng Hạ Thiên Lăng.
Hạ Thiên Lăng muốn đưa tay ra đỡ y, nhưng rồi lại ngưng lại giữa không trung.
( Xin lỗi, Vũ Nhi. Có lẽ làm như vậy sẽ tốt cho cả hai chúng ta.)
Trên mắt Hạ Thiên Lăng cũng đã rơi nước mắt từ bao giờ.