Ngự y vội vàng khám cho nàng, nhưng rồi chỉ lắc đầu nhìn Hạ Thiên Lăng.
Hắn sững người giây lát, rồi vội sai người mời Hàn tướng quân tới phủ.
Hàn Vũ nghe tin, trang phục chưa chỉnh tề đã vội leo lên xe ngựa chạy nhanh đến phủ hắn.
Trong khi chờ đợi Hàn Vũ châm cứu cho Như tiểu thư, Hạ Thiên Lăng và Vân phu nhân đứng ngồi không yên, lo lắng không thôi.
- Sao rồi, nàng ấy sao rồi?
Hạ Thiên Lăng sốt ruột nhìn y.
Hàn Vũ chỉ khẽ lắc đầu, trên mặt buồn bã.
- Ta đã cố hết sức rồi nhưng vì cố sức trong lúc sinh và thân thể nàng đã vốn yếu ớt nên.....
Lúc này, Như Ngữ Tuyết chỉ còn một chút hơi tàn, nàng bảo hạ nhân lui ra chỉ bảo Hàn Vũ và Hạ Thiên Lăng ở lại.
- Phu quân, ta biết ta sắp không qua khỏi rồi. Ta và chàng vốn không có tình cảm với nhau, chàng đối xử với ta như vậy cũng đã là trọn tình trọn nghĩa nên không cần áy náy với sự ra đi của ta.
Nói rồi, nàng khẽ nắm lấy tay Hàn Vũ đặt lên tay Hạ Thiên Lăng.
- Ta biết hai người là thật lòng yêu nhau nhưng lại vì rào cản là ta và người đời mà không thể đến với nhau.
- Khụ khụ.... Đứa bé này vốn không phải cốt nhục của chàng ấy.
Hàn Vũ khá bất ngờ, y không ngờ lại có chuyện như vậy.
- Nay ta mong hai người sẽ nối lại tình xưa và có một cuộc sống bình yên, hạnh phúc. Ta xin giao lại con gái của mình, mong chàng hãy chăm sóc tốt cho nó.
Nàng khẽ đưa tay vuốt mặt lên mặt đứa bé.
- Được, được ta nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt.
- Ta vẫn còn....một di nguyện, nếu như Lê Trường Thanh có quay lại thì hãy nói với chàng luôn có một Như Ngữ Tuyết mãi yêu chàng và chờ chàng quay về.
Hạ Thiên Lăng khẽ gật đầu.
Sau khi nhận được đáp án từ hắn, mắt nàng dần nhắm lại. Nàng đã ra đi nhưng nước mắt vẫn chảy dài trên má. Có lẽ nàng vẫn còn nuối tiếc khi không thể ở bên đứa con mình vừa sinh ra và gặp lại người mà mình hằng mong nhớ.
Cả phủ đều đau lòng cho sự ra đi đột ngột của nàng, cả phủ Bình Quốc Công để tang ba ngày để tưởng nhớ nàng.
Trong mấy ngày ấy, Hàn Vũ luôn ở bên Hạ Thiên Lăng, nửa bước không rời. Từ việc chăm sóc người hắn yêu đến trông tiểu thư vừa mới chào đời.
Trước linh đường, linh bài " Như tiểu thư - Như Ngữ Tuyết" được đặt ngay ngắn. Tại sao không phải là " thê tử" mà lại là " Như tiểu thư"? Đó không phải là ý của Hạ Thiên Lăng mà là ý của nàng ấy. Nàng muốn mãi mãi sẽ là người thiếu nữ năm ấy luôn một lòng một dạ chỉ với một người.
Hạ Thiên Lăng đã luôn túc trực ở linh đường suốt ba ngày. Dù không phải là phu thê thật sự nhưng trong hắn suốt gần một năm nay, hắn cảm thấy nàng là người con gái lương thiện, không nhiễm hồng trần. Hắn đã sớm xem nàng là muội muội mà quan tâm, dốc lòng săn sóc. Nay nàng đã ra đi, hắn tất nhiên sẽ cố hết sức để hoàn thành tâm nguyện của nàng.
Bế đứa bé trong tay, nhìn lên vầng trăng sáng, hắn chỉ mong con nàng sẽ luôn được thần linh phù hộ, được mật tròi soi đường dẫn bước. Vì vậy " Thiên Nguyêt " là cái tên hắn đặt cho đứa bé ấy. Hắn vẫn luôn phái người tìm tung tích của Lê Trường Thanh nhưng đều bặt vô âm tín.
Phu nhân Lễ bộ thượng thư vì đau lòng con gái ra đi mà
cũng lâm bệnh nặng. Kể từ ngày nhà họ lấy đi bảy phần mười gia sản họ Hạ thì tai họa cũng luôn ập đến. Giờ đây, Như thượng thư cũng đã quyết định từ quan, đưa phu nhân cùng gia quyến về quê sinh sống, tránh xa kinh thành thị phi.
Hạ Quốc công và Vân phu nhân cũng đã rời phủ để du sơn ngoạn thủy, ngắm tuyệt cảnh nhân gian với nhau. Phỉ Bình Quốc Công giờ đây chỉ còn mình hắn và vài người hầu trung thành. May mà luôn có Hàn Vũ ở bên hắn cùng chăm sóc Tiểu Nguyệt Nguyệt khôn lớn, cuộc sống hắn mới đỡ cô đơn.
Vài năm sau đó cũng có một kẻ mặc đồ đen nửa đêm lẳng lặng xông vào phủ Bình Quốc Công. Người đó không ai khác mà chính là người yêu của Như tiểu thư - Lê Trường Thanh hay cha của Thiên Nguyệt.
Y đột nhập vào linh đường đứng trước bài vị của người y yêu, y chỉ biết cảm thấy tội lỗi, cúi đầu quỳ lạy. Hạ Thiên Lăng cũng phát hiện có kẻ đột nhập và giữa họ cũng đã có một cuộc chiến. Nhưng rồi người kia đã kịp nói rõ tên họ của mình và giải thích lý do đến đây chỉ là vì muốn thăm lại người yêu.
Hạ Thiên Lăng sau khi hiểu rõ thân phận của y cũng đã buông kiếm trên tay xuống. Hắn hỏi rõ tại sao Lê Trường Thanh không hề quay lại cũng như gửi thư hồi âm cho Như tiểu thư. Thì ra, sau khi lên núi, Bách Chân Sư cảm thấy y có tài năng đã trực tiếp thu nhận y làm đệ tử. Y cũng muốn gửi tin mừng này về cho nàng nhưng những lá thư y gửi đi cũng chẳng thấy nàng hồi âm. Sau khi tu hành xong y mới biết sư phụ y vì muốn để y chú tâm tu luyện mà đa chặn thư từ giữa hai bên.
Còn nàng vì sao không nghe ngóng được tên của y trên núi Hoa Sơn là vì Lê Trường Thanh không phải tên thật của y. Y vốn tên là Tô Đình Chi nhưng vì lúc y gặp nàng vào lúc đang bị truy sát nên đành lấy tên. Chỉ vài năm gần đây, y mới giải quyết xong thù hận nên giờ mới dám đường đường chính chính đi tìm nàng. Tiếc là, khi tìm đến thì hay tin nàng đã mất từ lâu.
Y vô cùng đau lòng, chỉ biết trách mình đã phụ tấm chân tình của nàng. Y rất cảm kích Hạ Thiên Lăng, nhưng y vẫn muốn tìm cách hồi sinh nàng. Y từng tặng nàng một viên Hỏa Linh Châu, nàng luôn đeo trước ngực vì vậy thân thể nàng dù đã qua mấy năm nhưng vẫn không thối rửa. Dù biết hồi sinh người đã chết là trái ý trời nhưng y không muốn từ bỏ nàng. Vì vậy, hiện tại y không thể nhận lại con của mình, y mong Hạ Thiên Lăng hãy giữ kín bí mật này và chăm sóc con mình, đợi đến thời cơ y và Hạ Thiên Nguyệt ắt sẽ gặp lại và nhận lại nhau. Y nhìn con mình và đeo lên tay nàng một chiếc vòng tay, nói rằng khi nàng mười bảy tuổi sẽ cần đến. Nói rồi y bước đi, mang theo thi thể người mình yêu rời khỏi phủ Bình Quốc Công. Suốt mười mấy năm nay cả Hàn Vũ và Hạ Thiên Lăng cũng chưa từng gặp lại y.
P/s: Chiếc vòng trên tay Hạ Thiên Nguyệt đeo là nơi hệ thống Hồ ly Cửu Hồ ẩn náu. Đây cũng chính là vận mệnh đã sắp đặt nàng sẽ là người được chọn để làm nhiệm vụ.