Sáng hôm sau, Hạ Thiên Lăng tỉnh dậy, hắn thấy một thiếu niên đang ngã gục trên giường cạnh hắn. Hắn nhẹ nhàng lấy mền đắp cho thiếu niên kia. Hàn Vũ nheo mắt, ngước nhìn đã thấy Hạ Thiên Lăng đã tỉnh, hắn vội nói:
- A! Công tử tỉnh rồi! Để ta nấu cho người bát cháo.
Nói rồi hắn bật dậy, chạy một mạch đến bên bếp cặm cụi nhóm lửa nấu cháo cho Hạ Thiên Lăng.
- Là công tử thay y phục cho ta?
- Đúng...vậy.
Hàn Vũ tai đỏ ngại ngùng đáp.
Hạ Thiên Lăng sau khi nghe câu trả lời đó thì khẽ cười. Thật ra tối qua hắn chỉ là nửa tỉnh nửa mơ chứ không phải hôn mê hoàn toàn. Khi những ngón tay thon dài của Hàn Vũ nhẹ lướt qua người hắn, lau người cho hắn, mặt hắn lúc ấy đã đỏ bừng bừng, môn mím chặt, người huynh đệ nhỏ của hắn cũng không chịu nổi mà ***** **** lên. Hắn nắm chặt tay, không dám thở mạnh, nhẹ hé mắt nhìn khuôn mặt kẻ đối diện hắn cũng đang ửng đỏ. Đợi đến khi những ngón tay đó rời khỏi người hắn, hắn mới có thể buông lỏng, tay dần thả ra, nhưng hơi thở vẫn nong nóng. Hắn nhắm chặt mắt, dần dần chìm vài giấc ngủ dưới tác dụng của thuốc.
Để phá vỡ không khí ngại ngùng, hắn bèn hỏi tên đối phương
- Ta tên Hạ Thiên Lăng, công tử tên gì thế có thể cho ta biết không?
Nghe Hạ Thiên Lăng hỏi, Hàn Vũ quay đầu lại trả lời:
- Ta tên Hàn Vũ. Hạ Thiên Lăng, tên công tử thật hay.
- Tên công tử cũng rất đặc biệt...với ta.
Tiếng Hạ Thiên Lăng nhỏ dần. Thật ra ngay từ khi hắn nhìn thấy một thiếu niên tay cầm không nổi kiếm, nhưng vẫn dũng cảm đối mặt với đám người truy sát, nhìn vào đôi mắt không chịu khuất phục của Hàn Vũ, hắn đã thầm muốn bảo vệ người kia cả cuộc đời.
- Tại sao công tử lại bị truy sát vậy, có thể kể cho ta nghe được không?
- Ta...
- Nếu công tử không muốn nói, ta...
- Không, không chuyện này cũng chẳng phải chuyện gì bí mật. Thật ra ta là đệ nhất sát thủ của Tinh Hà Lâu.
- Tinh Hà Lâu, đây chẳng phải là địa bàn của Ninh Vương sao? Không ngờ hắn lại dám đào tạo sát thủ.
- Đúng vậy, Ninh vương bề ngoài lấy danh nghĩa là nơi đào tạo dàn xiếc, vũ nữ để phục vụ cho yến tiệc cung đình nhưng thực chất ai trong số họ đều có tu vi từ Bát Vi Tịnh bậc Bình trở lên.
- Vậy rốt cuộc âm mưu của hắn là gì? Lẽ nào hắn muốn tạo phản?
- Huynh nói không sai. Hắn không cam tâm làm thần tử, hắn muốn xưng bá thiên hạ.
- Vậy tại sao huynh lại làm việc cho hắn?
- Ta... Thật ra ta có mối thù không đội trời chung với triều đình. Cả nhà ta bị án oan, tên cẩu hoàng đế đó không phân rõ phải trái phán xử trảm cả nhà ta...chỉ có mình ta sống sót. Đều tại ta không bảo vệ được họ. Cha, mẹ hài nhi bất hiếu chưa trả thù được cho cha mẹ.
Hàn Vũ nước mắt lưng tròng, tay đấm mạnh vào lòng ngực mình.
- Lẽ nào huynh là con trai của Thừa tướng Hàn Trạch.
- Đúng vậy, ba năm trước ta được Ninh vương ra tay tương cứu, vì thế ta mới làm việc giúp hắn. Nhưng hắn lại cấu kết với Binh bộ thượng thư Hoàng Trác kẻ dâng sớ vu oan cha ta, nên ta không muốn làm tay sai cho hắn nữa. Ta rất muốn giết tên ác ôn Hoàng Trác, nhưng hắn có tu vi ngang ngửa ta, phủ cũng canh chừng nghiêm ngặt, ta không có cơ hội ra tay.
- Huynh có bao giờ nghĩ huynh bị Ninh vương lừa rồi không?
Hàn Vũ mặt ngơ ngác nhìn Hạ Thiên Lăng.
- Bệ hạ vốn dĩ không muốn giết huynh, ba năm trước người vốn định ra chiếu chỉ không giết huynh nhưng án oan của nhà huynh quá lớn. Người chỉ đành sai cha ta âm thầm lúc xử trảm thì tráo huynh với người khác. Chỉ là tối hôm trước khi hành hình thì huynh đã được người ta cứu đi rồi. Ta còn tưởng là thuộc hạ trung thành của Hàn Thừa tướng, thì ra người cứu huynh hôm đó lịa là Ninh vương.
- Ha, tên cẩu hoàng đế đó cứu ta ư? Chắc hắn đang muốn lợi dụng ta, giày vò ta sống không bằng chết đây mà.
- Huynh hãy tin ta, người hại cả nhà huynh không phải là bệ hạ mà là Ninh vương. Tại sao Ninh vương lại bắt tay với tên cẩu Hoàng Trác, chắc hắn họ đã luôn cấu kết với nhau rồi. Và người năm đó ép bệ hạ phải xử trảm cả nhà huynh là Ninh vương.
- Chuyện này là sao? Rõ ràng hắn nói hắn đã quỳ suốt một đêm dưới trời mưa để xin bệ hạ tha cho cả nhà ta.
- Cha huynh bị gán ghép tội danh phản quốc, theo luật phải tru di cửu tộc. Bệ hạ mặc dù biết cả nhà huynh trung thành, luôn không nỡ ra tay nhưng chứng cứ binh khí giấu trong phủ và cả lá thư với quân địch, bệ hạ khó mà ra ý chỉ. Hắn thấy bệ hạ lưỡng lự đã bí mật gặp bệ hạ quỳ một đêm ép bệ hạ phải ra tay. Bệ hạ tiến thoái lưỡng nan bị ép đến đường cùng nên chỉ đành đưa ra hạ sách xử trảm cả nhà huynh. Người cũng vì không thể bảo vệ được trung thần, cũng không bảo vệ được dòng máu duy nhất của Thừa tướng nên luôn tự trách dẫn đến bệnh cũ tái phát, luôn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ. May mà cha ta được bệ hạ giao cho quyền hữu chấp chính nếu không chính sự đã rơi hoàn toàn vào tay kẻ xấu xa Ninh vương
- Không thể nào! Không thể nào! Chuyện này không phải sự thật.
Hàn Vũ hét lớn, hắn không tin bấy lâu nay hắn đã làm tay sai cho kẻ thù giết cha mẹ của mình.
- Ta biết huynh từ nhỏ đã lên Hoa Sơn tu luyện, mới xuống núi đã gặp họa sát thân, nhưng có lẽ huynh biết nửa miếng ngọc bội này. Cha ta và cha huynh là huynh đệ kết nghĩa, khi hai phu nhân hai nhà cùng lúc mang thai đã hẹn giao ước nếu sinh ra một trai một gái thì sẽ định hôn ước với nhau. Đây là vật tín ngày ấy.
Nghe Hạ Thiên Lăng nói xong, Hàn Vũ cũng lấy từ trong áo ra một nửa miếng ngọc bội trên có khắc chữ Hạ, còn nửa miếng ngọc bội của Hạ Thiên Lăng khắc chữ Hàn. Khi ghép lại với nhau vừa như đúc, lúc này Hàn Vũ lòng tan nát.
- Lẽ nào bấy lâu nay ta luôn giúp kẻ thù của chính mình. Ông trời thật tàn nhẫn với ta.