Nói rồi, nó xông tới, những chiếc móng sắc bén cứ thế hướng thẳng về phía Hạ Thiên Lăng. Hạ Thiên Lăng nhanh như chớp cũng đã tránh được đòn tấn công của nó. Hắn vận công chém một kiếm "Quang Thanh Tâm" vào người mãnh thú. Thần thú đã trúng kiếm của hắn nhưng vân không hề hấn gì.
- Không ngờ ngươi còn trẻ mà lại là Lục Tửu Hương bậc Kim rồi. Nhưng không sao hãy nếm thử mùi vị của tiếng gầm Thạch Hoàng của ta! Gừ......uuuuuu. Nó há miệng gầm một tiếng làm rung chuyển cả ngọn núi, hàng ngàn hàng vạn đá tuyết từ đâu rơi xuống xông trực diện đến phía Hạ Thiên Lăng. Trước tình thế nguy cấp ấy, hắn chỉ đành dùng hết nội lực của mình tạo thành một kết giới bao quanh mình chống đỡ, nhưng vẫn không thể chống lại được uy lực mạnh mẽ của thần thú. Kết giới của hắn bị phá vỡ, vào giây phút hắn sắp bị hàng ngàn hàng vạn đá tuyết khổng lồ đè bẹp thì chúng đã bị thu lại và biến mất.
- Ngươi là ai? Sao lại có chiếc vòng đó?
Hạ Thiên Lăng nhìn vào chiếc vòng đang đeo trên cổ. Chiếc vòng có hình móng vuốt màu trắng bên trên có ghi chữ " Vân ".
- Ngươi biết vật này? Ngươi quen biết mẫu thân ta? Mẫu thân ta giờ đang ở đâu?
- Con trai! Là con trai của ta, ta là mẫu thân của con - Vân Thanh Hi đây. Con có bị ta làm bị thương ở đâu không?
Nói rồi, quanh thần thú tỏa ra ánh sáng vàng, nó biến thành một nữ nhân có dung mạo tuyệt trần. Mái tóc nàng bồng bềnh có mùi hương hoa nhài nhè nhẹ, xõa xuống gần đến chân. Ánh mắt nàng lấp lánh, có vài giọt lệ đang đọng lại trên khóe mắt càng làm nổi bật lên vẻ đẹp thanh tú, dịu dàng của nàng. Nàng bước lại gần, vươn đôi tay ra muốn ôm lấy con trai của mình.
- Mẫu thân?
- Sao ta có thể tin lời ngươi nói?
- Chiếc vòng con đang đeo được lấy từ một móng vuốt trên chân ta. Ta có vật nài chắc chắn chỉ có con và cha con biết.
Nàng tiến lại trên tay cầm một miếng ngọc bội màu xanh lam, chạm khắc tinh xảo. Hạ Thiên Lăng cũng tiến lại gần quan sát.Ngọc bội này với ngọc bộ cha hắn đang giữ cũng giống y như đúc, hắn cảm nhận được trên chiếc vòng này có linh lực của cha hắn. Trên đời này chỉ có cha hắn và mẫu thân hắn là giữ vật này. Hắn ngẫm lại quả thật chiếc vòng hắn đang đeo có móng vuốt giống y móng của thần thú này. Lẽ nào....đây thật sự là....mẫu thân của hắn. Nhưng cha hắn chưa bao giờ nhắc đến chuyện mẫu thân hắn là thần thú?
- Con à, giữa lưng con có một vết bớt màu đỏ điều này e là chỉ có cha con và ta mới biết thôi.
- Mẫu thân, thật sự là người sao... Cuối cùng con cũng gặp được người rồi!
Không biết tự bao giờ mà mắt hắn đã đỏ, khóe mắt rưng rưng giọt lệ, hắn chạy đến ôm chầm lấy mẫu thân của mình. Đã mười mấy năm trôi qua, hắn luôn khao khát có khoảnh khắc này, cả nằm mơ hắn cũng mơ thấy mình gặp mẫu thân của mình. Giờ đây giấc mơ ấy đã thành hiện thực rồi.
- Con xin lỗi khi nãy đã tấn công mẫu thân.
- Không sao, con ngoan của ta.
- Mẫu thân sao lúc ấy người lại bỏ con với cha lại? Cha con rất nhớ người, cha và con luôn tìm người khắp nơi. Sao người lại là...thần thú?
Vân Thanh Hi nhìn hắn với ánh mắt trìu mến, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của hắn.
- Ta thật sự xin lỗi. Lúc ấy ta chỉ là bất đắc dĩ mới làm vậy. Ta vốn là thần thú Bạch Hoàng canh giữ ở đây. Hai mươi năm trước, ta vì ham chơi mà trốn sư phụ một mình xuống núi. Khi ấy ta là một con hươu trắng, tung tăng bay nhảy, không may trúng bẫy của thợ săn mà bị thương ở chân. Lúc ấy có một thiếu niên tốt bụng đã băng bó vết thương cho ta, người ấy chính là cha con - Hạ Nhất Thiên. Chàng ấy có ánh mắt dịu dàng, khuôn mặt tuấn tú, ta đã bị chàng làm rung động từ giây phút đó. Từ lúc ấy ta đã muốn sau này sẽ trở thành nương tử của chàng. Sau đó ta đã hóa thành hình người tiếp cận chàng và dần dần chàng cũng rung động với ta. Chúng ta thành thân, sống hạnh phúc bình yên và sinh ra con. Những ngày sống bên chàng và con là những ngày mà ta cảm thấy hạnh phúc nhất. Nhưng...niềm vui ấy chẳng kéo dài lâu. Hai năm sau, sư phụ của ta sau khi bế quan xong, phát hiện ta đã trốn xuống núi. Người tới tìm ta và ép ta quay về, ta không dám nói với cha con chuyện ta là thần thú, vì ta sợ cha con sẽ không chấp nhận được. Nhìn con còn nhỏ phải xa mẫu thân, ta rất đau lòng, nhưng ta không thể cản lại được sư phụ. Vì thế, ta chỉ đành không từ mà biệt quay về núi Bạch Sơn này mà tiếp tục canh giữ Băng Tuyết Liên ngàn năm này. Không thể nhìn con trưởng thành là điều mà cả đời này ta tiếc nuối.
Vân Thanh Hi khóc nức nở, nàng đưa tay vuốt nhẹ lên má con trai mình.
- Mẫu thân người đừng khóc. Cha con sẽ không để ý chuyện người là thần thú đâu. Có lẽ cha cũng sớm đoán ra được việc này rồi. Người về với con đi, sau này mẫu thân vẫn có thể nhìn con làm đại anh hùng mà.
- Không hổ là con ta, mẫu thân tin con sẽ làm được.
- Không nhắc chuyện cũ nữa, con cần Băng Tuyết Liên này sao? Con bị thương ở đâu à?
- Con không có bị thương. Chỉ là con cần đưa cho một người bạn thôi.
- Người rất quan trọng với con sao?
- Dạ...
- Có phải người trong lòng của con không?
- Dạ... không phải đâu...
Mặt Hạ Thiên Lăng thoáng đỏ.
- Vậy là phải rồi. Đây, mẫu thân đưa con.
Vân Thanh Hi cầm Băng Tuyết Liên ngàn năm khẽ đưa cho con trai mình.
- Người đưa con rồi, người phải làm sao?
- Không sao đâu, thế là ta không cần canh giữ bông hoa quái quỷ này nữa rồi.
- Cảm ơn mẫu thân. Người về cùng con đi. Cha con chắc chắn sẽ rất vui khi thấy người.
Nói rồi, hắn kéo tay mẫu thân, hắn muốn đưa mẫu thân hắn rời khỏi nơi quái quỷ lạnh giá này. Đưa mẫu thân hắn về với mái nhà đích thực nơi mà người cảm thấy hạnh phúc nhất.