“Sư phụ, giết ta đi.” Nghe bọn họ nói xong, không ngăn được táo bạo trong cơ thể, Phong Giác giữ chặt tay nàng.
Vào tay lạnh lẽo, hắn lại mê luyến loại cảm giác này, nếu có thể chết dưới đôi tay ấy, hắn cam tâm tình nguyện.
Không được kỳ vọng sinh ra, cuộc sống đánh chửi, tiến trình mất mặt, còn nhập ma, hắn quả thật là phế vật.
Giờ phút này còn cố được gì nữa, bàn tay hắn chặt chẽ vòng lấy eo Lăng Thanh Huyền, hôn lên môi mềm bình đạm của nàng.
Không sao cả, hiện tại sẽ chết, cũng không thành vấn đề, hắn muốn cho nàng biết tâm ý của mình.
“Sư phụ, ta thích nàng, là cái loại rất thích rất thích, chỉ muốn cùng nàng mãi mãi luôn bên nhau.” Hắn dựa vào vai nàng, không tiếng động mà khóc.
Cái nguyện vọng nho nhỏ đó cũng không thực hiện được, quả nhiên hắn không xứng có được những những thứ tốt đẹp đó.
Một cử động này, kích thích cảm quan mọi người, tình yêu bất luân bị chứng thực, trong lòng Mộ Lâm phong khởi vân dũng.
“Các ngươi! Các ngươi là sỉ nhục của Càn Khôn Môn, hôm nay, phải thay trời hành đạo diệt trừ các ngươi!” Tề Cần Tử cũng không biết vì sao sau khi mình thật sự chứng kiến sẽ tức giận như vậy, đồ vật trên người hắn đều lấy dùng hết, bị từng luồng hắc khí bao vây.
Ánh mắt Phong Giác tối sầm, hắn quay đầu, đáy mắt là huyết tinh hưng phấn, chỉ là vung tay lên, vài thứ kia tất cả đều vỡ vụn.
“Ma Vương, Ma Vương buông xuống trên người hắn!” Môi Thiên trưởng lão ngăn không được run rẩy, nghe nói vị Ma Vương này, trời sinh tính tàn bạo, thực lực nghiền áp mọi người.
Thời điểm bọn họ ngăn không được ma khí kia, Mộ Lâm vọt tới chắn trước mặt bọn họ, hắn kêu lên với Lăng Thanh Huyền, “Lăng trưởng lão! Hắn đã không khống chế được bản thân, vì thiên hạ thương sinh, cầu ngài hãy giết hắn!”
Phong Giác cong môi, nhìn về phía Lăng Thanh Huyền, “Sư phụ, nàng muốn giết ta sao?”
[ Mau nói muốn giết, giết! ]
[ Chỉ cần ngươi mở miệng, thân thể này sẽ hoàn toàn thuộc về ta! ]
Âm thanh nóng nảy trong nội tâm không ngừng, trên mặt lại chỉ là nhàn nhạt cười.
Tất cả mọi người đang chờ Lăng Thanh Huyền trả lời, Lăng Thanh Huyền lại duỗi tay phủi cỏ dại dính lên người hắn, “Không giết.”
Mọi người:……
Nếu nàng không giết, một người linh lực cao cường, một người ma khí tận trời, hai người hợp ở bên nhau, Càn Khôn Môn, chính là thật sự xong rồi.
Phong Giác cảnh cáo liếc mắt nhìn bọn họ một cái, “Nếu gần thêm một bước, giết các ngươi.”
Trên người hắn phát ra khí thế, so với lúc trước mạnh không biết bao nhiêu, phát quan rơi rụng, mái tóc đen đáp ở trên mặt, càng hiện kiêng kị.
Hoàng trưởng lão lại nở nụ cười ngay lúc này, “Ngươi con chó con này, biết ngươi vì sao nhập ma không, bởi vì ngươi là thể xác Ma Vương chuyển thế, ngươi sống đến giờ chỉ vì thời khắc này, không ai có thể cứu ngươi, chờ ý thức ngươi bị cắn nuốt toàn bộ, ngươi sẽ biến thành Ma Vương ai cũng phỉ nhổ!”
“Ngươi sẽ tự tay giết Lăng Thanh Huyền, ngươi nhất định sẽ! Ma Vương hoàn toàn dung hợp, cần phải có máu tươi!”
“A.” Phong Giác giờ phút này cười lại có vẻ tà mị lên, “Hoá ra ngươi biết nhiều như vậy, Hoàng trưởng lão, bảo vật Càn Khôn Môn mất trộm, không phải là ngươi trộm ra ngoài cho ma đạo đấy chứ, không có việc gì, chờ ta trở về, hỏi một chút là ra ngay.”
Không màng sắc mặt Hoàng trưởng lão khó coi, hắn tiếp tục nói: “Đa tạ ngươi nhắc nhở, máu tươi cung nghênh ta, vậy thì lấy từ ngươi đi.”
Hắc khí tựa như có ý thức, tiến lên bóp chặt Hoàng trưởng lão, Mộ Lâm bọn họ chém thế nào cũng không ngừng.
Hoàng trưởng lão trợn trắng mắt, đầu lưỡi cũng nhịn không được vươn tới nôn khan, có thể nói rất chật vật.
Phong Giác lại vuốt ve tóc đẹp rũ trên vai Lăng Thanh Huyền, lại muốn hôn nàng.
Hắn trở thành Ma Vương, Lăng Thanh Huyền chính là Ma hậu của hắn.
Thân mình cúi đi qua bị đè lại, con ngươi không mang theo gợn sóng làm hắn bỗng chột dạ.
Khí lực cường thế vừa mới nãy, ở trước mặt nàng, một chút cũng không dám hiển hiện ra.
“Buông hắn ra đi.” Lăng Thanh Huyền trong lúc biểu tình hắn nghi vấn giải đáp, “Đừng ô uế tay ngươi.”
Phong Giác lúc này mới dừng lại.
Mộ Lâm nắm tay, ngạo khí thiên chi kiêu tử bị chèn ép, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Thanh Huyền, lại nghe nàng nói: “Dược Tề Viện cho ngươi, chắc là ngươi mang trên người.”
Nhịp cầu tự tin nháy mắt tan rã, tay Mộ Lâm đều nắm không chặt.
Nàng làm sao sẽ biết, Tề Viện cho hắn dược, nhưng hắn cũng không có định dùng.
Đó là trước khi Tề Viện hôn mê đưa cho hắn, bảo hắn nhất định phải báo thù cho nàng ta.
Lòng nghi ngờ thật nhiều, hắn chỉ giữ ở trên người.
Hiện nay theo câu nói Lăng Thanh Huyền khinh phiêu phiêu, dược được bao bọc bằng giấy vàng thế nhưng từ trên người hắn bay đến trên tay Lăng Thanh Huyền.
“Ngài muốn làm gì!” Hắn không biết đó là gì, nhưng nhất định không phải thứ gì tốt, chẳng lẽ nàng nghĩ thông suốt, phải cho Phong Giác ăn sao?
Phong Giác chau mày, theo bản năng muốn chụp bay thứ kia, thân thể lại không thể động đậy, Lăng Thanh Huyền lại trói chặt hắn.
“Sư phụ?”
Lăng Thanh Huyền nhéo nhéo mặt hắn, “Một lát sẽ tốt thôi”
Xem ra nhiệm vụ sẽ không hoàn thành, nàng nghĩ.
Đem thuốc bột trong giấy vẩy lên trên người hai người, biểu tình Phong Giác trở nên dữ tợn, toàn thân kịch liệt đau đớn, hắn gào lên.
Mà Lăng Thanh Huyền cũng chịu đựng thống khổ tương tự, linh lực từ trên người tróc ra, thì ra là loại cảm giác này.
ZZ nhìn bộ dáng này của nàng, không đành lòng hỏi: 【 Ký chủ, muốn ta cho cô phụ gia giảm bớt hiệu quả không? 】
Không cần.
Lúc nàng chết ở thế giới kia, thống khổ vạn lần so với bây giờ.
“Sư phụ…… Tại sao?” Trong mắt Phong Giác tràn ngập thống khổ, tay lại không buông, như cũ gắt gao bắt lấy nàng.
Linh khí và ma khí trên người hai người đều bị tróc ra, mắt đen Phong Giác biến thành ánh mắt thanh triệt bình thường, hắn trơ mắt nhìn đoàn hắc khí tiến vào thân thể Lăng Thanh Huyền, mà linh khí kia lạnh lẽo như ngọc, lại tiến vào thân thể của mình.
“Sư phụ?!”
Còn muốn hỏi cái gì chứ, dùng mắt cũng nhìn ra được, Phong Giác sẽ không nhập ma nữa, mà người nhập ma, là Lăng Thanh Huyền.
Mộ Lâm giương miệng, giờ khắc này âm thanh gì cũng phát không ra, môn chủ và các trưởng lão khác lại càng thêm khẩn trương, thực lực Phong Giác gà mờ kia còn lợi hại như vậy, huống chi Lăng Thanh Huyền?
“Đồ nhi bổn toạ, có thể nào nhập ma.”
Lăng Thanh Huyền áp chế cổ ma khí kia, tóc đen bay lên, bạch y trên người cũng bị ma khí màu đen biến nhiễm sắc.
Nàng vừa nói, một bên lui về sau.
Linh kiếm lại lần nữa về tới tay nàng.
Ma khí đáng chết này, hiện giờ nàng không có linh lực, hoàn toàn ức chế không được, ý thức nàng lập tức bị cắn nuốt, bị thứ như vậy khống chế, nàng mới không muốn.
“Đồ nhi, cố gắng tu tiên.” Nàng dặn dò lần cuối cùng, linh kiếm nhanh chóng cắm vào trái tim.
Mang theo ma khí biến mất, giống như cũng không tồi.
【 Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn dấu! 】
Phong Giác nhìn thân thể rơi xuống, hai tròng mắt đỏ lên nhào tới, chỉ là chưa hoàn toàn bắt được, thân thể kia liền hóa thành những mảnh nhỏ màu đen rồi biến mất, tựa như cái gì cũng chưa từng tồn tại.
“Sư phụ!” Nắm áo chỗ trái tim, Phong Giác kêu rên ra tiếng, nôn ra một ngụm máu tươi.
“Ta sai rồi, sư phụ, ta thật sự biết sai rồi, ta không nên có lòng tham, muốn nhiều như vậy, chỉ cần ở bên cạnh nàng thôi là được rồi, sư phụ, tha thứ cho ta, trở lại bên người ta được không, sư phụ……”
“Sư phụ!”
Liên tiếp hai dây tơ hồng thầy trò thụ lễ lúc trước, như ẩn như hiện giữa không trung.