Sau khi Thu Trì đồng ý với yêu cầu của Dạ Phong, cậu cứ tưởng rằng y sẽ cho cậu một lịch hẹn, nhưng không ngờ Dạ Phong vậy mà lại yêu cầu vẽ ngay lập tức.
Thu Trì hiện tại đang đứng đối diện Dạ Phong, xung quanh chỉ có hai người bọn họ.
Còn về Liễu Quân và Lâm Đặng, sau khi cậu gật đầu đồng ý thì Liễu Quân đã đưa Lâm Đặng đi xem tranh trưng bày của bọn trẻ ở viện mồ coi vẽ rồi.
Còn về Dạ Phong, yêu cầu của y, cậu đoán nhanh nhất cũng phải hẹn một hoặc hai ngày, không nghĩ đối phương đã yêu cầu được vẽ ngay lập tức, điều này khiến cậu bất ngờ, hỏi lại: "Gấp vậy sao?" Buổi triển lãm cậu còn chưa kịp nhìn ngắm cái gì hết.
"Thật xin lỗi." Dạ Phong vẻ mặt bất đắc dĩ, "Tôi không còn nhiều thời gian nữa."
Thu Trì nhìn Dạ Phong, cậu thở dài nói: "Thật sự tay nghề tôi cũng bình thường thôi, Dạ tổng có thể nhờ một họa sĩ nổi tiếng hơn."
"Nhờ rồi." Dạ Phong nói: "Nhưng họ đều không đạt chuẩn yêu cầu của tôi."
Thu Trì nói: "Đến cả một người có tiếng trong giới cũng không thể làm hài lòng Dạ tổng, vậy tôi sợ bản thân cũng khó có thể làm hài lòng anh."
"Tôi có hài lòng hay không, cậu không thử làm sao mà biết được?" Dạ Phong cúi đầu nhìn Thu Trì: "Thu Trì, cậu đã chấp nhận yêu cầu của tôi, vậy chắc chắn không nuốt lời đúng không?"
Thu Trì nhìn y, mím môi gật mạnh đầu một cái.
Dạ Phong hai tay đút túi quần, nói: "Vậy là được rồi." Nói xong y quay người bước đi, "Đi theo tôi."
Thu Trì nhìn y rồi vội vàng chạy theo, "Chúng ta đi đâu vậy?"
Dạ Phong đáp: "Đến nơi cậu có thể vẽ."
Vẽ bây giờ thật hả? Thu Trì khóc không ra nước mắt, luyến tiếc nhìn ra phía sau, cuối cùng đành thở dài, đi theo phía sau Dạ Phong.
Cậu đi theo y đi vào nhà chính, ở ngay tại sảnh chính cũng đang chuẩn bị cho bữa tiệc buổi tối, cậu thấp thỏm lo sợ đi phía sau Dạ Phong, nói: "Dạ tổng, tôi đi vào đây thật sự không sao chứ?"
"Đây là nhà tôi." Dạ Phong vẫn bước đi đều đều, không hề quay đầu lại, "Tôi đưa cậu vào, ai dám nói gì cậu."
Đúng là khí chất bá đạo tổng tài nha, không thua kém Cố Triều chút nào luôn.
Thu Trì thầm nói, mấy tổng tài đều giống nhau như vậy sao? Hay đây là tính cách vốn có của người có tiền vậy?
Thu Trì đi theo sau Dạ Phong lên trên tầng ba, theo y đi vào một căn phòng, vừa bước vào cậu bị bối cảnh bên trong làm cho kinh ngạc.
Thu Trì đoán đại khái đây là một phòng làm việc của Dạ Phong, bên trong căn phòng này rất trống trải, cả một căn phòng lớn như vậy chẳng có bao nhiêu đồ nội thất. Trong đó thứ Thu Trì chú ý nhất chính là khung tranh lớn được đặt giữa phòng.
Trong lúc Thu Trì đang ngơ ngác, Dạ Phong đã đi đến bàn ngồi xuống, mở laptop lên, sau đó nói: "Màu và cọ để ở góc phòng."
Ánh mắt Thu Trì theo lời y nhìn qua, quả nhiên thấy được màu và cọ vẽ, cậu đi đến cầm lên, quay đầu nhìn y hỏi: "Dạ tổng, anh muốn tôi vẽ tranh tả thực, vậy hình mẫu đâu?"
"Không có hình mẫu."
Thu Trì chớp chớp mắt, nghi hoặc bản thân vừa nghe nhầm rồi chăng, ý là lát nữa mới có hình mẫu chăng?
Nhưng rất tiếc, lúc này Dạ Phong không hề giống như ban nãy, ánh mắt hờ hững kia lại xuất hiện, ánh mắt này khiến Thu Trì khi nhìn vào nhịn không được mà nổi da gà.
Y hất cầm về phía khung tranh, nói: "Bắt đầu đi."
Thu Trì vẫn đứng nguyên tại chỗ, còn hình mẫu thì sao? Anh không đưa hình mẫu cho tôi thì tôi vẽ tả thực kiểu gì hả?
Dường như có thể đọc được suy nghĩ của cậu, Dạ Phong hai tay chống trên bàn, đan mười ngón vào nhau nói: "Không có hình mẫu."
Lần này nghe rõ rồi, Thu Trì trợn mắt nói: "Không có hình mẫu? Vậy anh bảo tôi tả thực kiểu gì?"
Dạ Phong vẫn bộ hờ hững như cũ đáp: "Tôi miêu tả, cậu vẽ."
Thu Trì: "..."
Đù Má! ! !
Nếu người trước mặt không phải là một vị tổng tài chức trọng quyền cao thì Thu Trì sớm đã đem màu vẽ đổ vào miệng ép y uống hết rồi.
Miêu tả thì nói ngay từ đầu không được sao? Sao cứ phải câu dừng câu nói thế làm gì? Tỏ vẻ thần thần bí bí cho ai xem vậy chứ?
Sao cậu xuyên sách liền gặp mấy tên tổng tài gì vậy chứ? Hết biến thái lại đến thần kinh, bộ nói chuyện như người bình thường sẽ chết hả?
Hiện tại cậu đã hiểu vì sao những họa sĩ lần trước không thể khiến Dạ Phong hài lòng rồi.
Vẽ theo miêu tả không giống như tả thực, điều này bắt buộc cậu phải có trí tưởng tượng đồng nhất với những gì đối phương yêu cầu, nếu không giữa người miêu tả và người vẽ có thể sẽ xảy ra xung đột. Yêu cầu này thật sự rất khó, Thu Trì chưa từng vẽ theo miêu tả như thế nào, không dám chắc bản thân sẽ làm được, có thể cậu sẽ giống như những người trước cũng nên.
Tả thực cái con khỉ ấy! Đây rõ ràng là làm khó người khác!
Nhưng mà bây giờ cậu lại không thể rút lại lời đồng ý, cậu không thể làm mất mặt Liễu Quân được, cậu đành phải liều thử một phen thôi.
Bây giờ Thu Trì thực sự muốn chửi bậy một tiếng, nhưng Thu Trì lại vỗ ngực thầm bảo bản thân phải bình tĩnh, cậu cầm dụng cụ đi đến khung tranh đã được đặt sẵn, khung tranh khá lớn, xem ra lần này phải vẽ lâu lắm đây.
Thu Trì cởi áo khoác ngoài ra, xoắn tay áo lên, nói: "Tôi có thể yêu cầu một cái tạp dề không?
"Dĩ nhiên." Nói xong Dạ Phong lập tức gọi điện thoại cho ai đó, lát sau một người làm ngõ cửa đi vào, mang cho cậu một chiếc tạp dề chuyên dụng của dân vẽ.
Thu Trì nhận lấy tạp dề đeo vào, sau đó thuần thục đổ màu, tay cầm cọ, cậu đã vào tư thế sẵn sàng, nhưng trước khi bắt đầu vẽ Thu Trì hỏi: "Trước khi bắt đầu, tôi có thể biết Dạ tổng muốn tôi vẽ người hay phong cảnh hay không?"
Dạ Phong đáp: "Người."
Vị đại nhân này kiệm lời thật đấy, Cố Triều còn không kiệm lời với cậu như thế.
Nhưng đối phương yêu cầu vẽ người vậy sẽ không quá khó, Thu Trì cảm thấy có thể mình có thể đạt yêu cầu của đối phương.
"Tôi hiểu rồi, Dạ tổng hay bắt đầu miêu tả đi."
Dạ Phong bắt đầu miêu tả, Thu Trì dựa vào lời nói của y cũng bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh một người trong đầu.
Mắt phượng mày ngài, mái tóc đen dài, da trắng như tuyết, quân tử như ngọc. Ngay khóe mắt có một nốt ruồi son nhạt, nụ cười tựa như nắng xuân, nét mặt dịu dàng tựa như hoa.
Chỉ qua mấy lời, Thu Trì đã có thể tưởng tượng ra được người mà mình vẽ là một đại mỹ nhân, nhưng Thu Trì thắc mắc, tại sao mái tóc đen dài rồi lấy câu quân tử như ngọc làm gì? Rốt cuộc là nam hay nữ vậy?
Trong suốt cả quá trình, Thu Trì vừa vẽ vừa nơm nớp lo sợ mình lại vẽ sai chi tiết nào, nhưng trong suốt cả quá trình vẽ, Dạ Phong không nói lời nào, sau khi cậu vẽ xong thì Dạ Phong tiếp tục nói, cả một quá trình hoàn toàn không có bất cứ thứ gì cản trở đứt đoạn.
Thu Trì vừa vẽ vừa âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra cậu không vẽ sai sót chỗ nào.
Không biết qua bao lâu, tiến độ của bức tranh đã gần được một nửa. Sau khi Thu Trì vẽ đè xong lớp màu thứ ba, Dạ Phong cuối cùng cũng đứng dậy, Thu Trì cũng dừng tay, nhìn y bước từ từ lại gần.
Lúc này khuôn mặt trên tranh gần như hoàn thiện, ánh mắt Dạ Phong bỗng chốc trở nên kinh ngạc, thoáng trong sự kinh ngạc đó còn có một tia thống khổ.
Thu Trì nhìn y, mạnh dạn hỏi: "Dạ tổng, đây có phải người yêu của anh không?"
"Không phải." Giọng Dạ Phong có phần xúc động, "Không phải người yêu, là người tôi yêu."
Ra là đơn phương, Thu Trì thầm nghĩ, tổng tài khi đơn phương cũng khổ tâm nhỉ? Đến nỗi phải mời họa sĩ về vẽ chân dung người yêu để ngắm thế này.
"Ra vậy." Thu Trì nói: "Thật đẹp, tuy chưa hoàn thành, nhưng qua miêu tả của Dạ tổng, tôi đã cảm thấy đối phương thật sự rất xinh đẹp."
"Đúng vậy..." Ánh mắt Dạ Phong tham lam nhìn, "Không ai đẹp hơn hắn."
Hắn? Là con trai sao? Thu Trì chợt phát hiện ra điều gì đó, nhưng rất biết điều không hỏi.
Người yêu à.
Thu Trì vừa nghĩ vừa nhìn tác phẩm do chính tay mình vẽ ra, trong phút chốc cậu lại nhớ đến Cố Triều, hắn sẽ về mà phải không...
Dạ Phong bên cạnh vội vàng thu lại sự xúc động của mình, quay sang nhìn Thu Trì nói: "Thu Trì, cậu có đói không, muốn nghỉ ngơi một lúc không?"
Thu Trì đang suy nghĩ về Cố Triều thì đột lại nghe Dạ Phong nói thì có hơi giật mình, ngẩn đầu lên nhìn y, nhớ lại lời vừa nãy, lúc này Thu Trì nhìn đồng hồ, phát hiện đã quá giờ trưa, bụng cậu cũng bắt đầu thấy đói.
Cậu gật đầu, sau đó Dạ Phong lại rút điện thoại ra, nói: "Để tôi cho người đem thức ăn lên đây."
Thu Trì nghe vậy ngạc nhiên, "Tôi ăn ở đây được ư?"
"Ừ."
Dạ Phong đáp một tiếng rồi áp điện thoại lên tai, Thu Trì lập tức im lặng.
Dạ Phong sau khi yêu cầu đem hai phần cơm lên phòng liền cúp máy, sau đó y lại nhìn bức tranh, "Đúng như Liễu giáo sư nói, cậu thật sự vẽ tranh tả thực rất đẹp."
Cậu ngượng ngùng gãi đầu, "So với giáo sư thì tôi vẫn còn non nớt lắm."
Dạ Phong vẫn nhìn gương mặt chưa hoàn thiện trong tranh, nói: "Những họa sĩ trước đây mà tôi mời đến đều không khiến tôi hài lòng như cậu, từng nét cậu vẽ ra đều giống như tưởng tượng của tôi."
"Tôi có thể hỏi một câu không?"
Dạ Phong không nhìn cậu nhưng khẽ gật đầu.
Được phép, Thu Trì can đảm hỏi: "Nếu đây là người mà anh yêu vậy sao anh không tự mình vẽ? Chính tay anh tự vẽ người anh yêu thương nhất không phải có ý nghĩa hơn ư? Như vậy sẽ không có trường hợp khó chịu khi họa sĩ không thể vẽ theo ý mình."
Vừa dứt lời cậu liền cảm nhận được ánh mắt Dạ Phong nhìn mình, cậu giật mình, chẳng lẽ cậu lỡ hỏi một câu không nên hỏi rồi?
Trong phút chốc cậu nhận ra, không phải ai cũng có thể vẽ tả thực được.
Nếu Dạ Phong thật sự không biết vẽ vậy có phải cậu vừa chạm vào nỗi đau của y không?
Cậu sẽ không bị đánh đó chứ?
Thu Trì lo sợ nhìn Dạ Phong, không ngờ y chỉ nhìn cậu một chút rồi đáp: "Tôi không thể."
Nói rồi y nhìn bàn tay mình, "Mỗi lần muốn vẽ gương mặt của hắn, đầu óc tôi lập tức trở nên trắng xóa, ngay cả tưởng tượng đến gương mặt hắn cũng không thể nữa." Dạ Phong cười khổ, "Đây là sự trừng phạt của tôi."
Thu Trì tội nghiệp nhìn y, đúng lúc phía sau vang lên tiếng gõ cửa, Dạ Phong ngay lập tức trở về dáng vẻ lạnh nhạt, nói: "Vào đi."
Cánh cửa mở ra một người làm đẩy xe thức ăn đi vào, sau khi bày thức ăn lên bàn liền rời đi.
Dạ Phong ngồi xuống ghế, nói: "Cậu ngồi đi."
Thu Trì nói một tiếng cảm ơn rồi ngồi đối diện y.
Ban đầu cậu cứ nghĩ ngồi ăn chung với Dạ Phong nhất định sẽ rất áp lực, không ngờ bầu không khí lại dễ chịu hơn cậu tưởng, tuy không ai nói gì nhưng Thu Trì thấy như vậy lại rất tốt.
Ăn xong Thu Trì lại tiếp tục công việc, vẽ nốt hơn phân nửa còn lại của bức tranh.
Sau khi bức tranh hoàn thành đã là hơn sáu giờ tối, Thu Trì quẹt lớp màu cuối cùng rồi thu cọ, rồi nhìn Dạ Phong ở chỗ bàn làm việc, nói: "Dạ tổng, tôi vẽ xong rồi."
Dạ Phong nghe vậy đứng dậy, y đi đến bên cạnh bức tranh, khi ánh mắt di chuyển đến bức tranh, vẻ mặt Dạ Phong kinh ngạc, sau đó trước mặt Thu Trì rơi nước mắt.
Thu Trì ngạc nhiên nhìn y, lần này Dạ Phong không thể kìm nén sự bi thương trong ánh mắt, nếu không phải màu trên tranh còn chưa khô thì có thể y đã lao đến ôm lấy bức tranh rồi.
"Dạ tổng." Thu Trì lo lắng nói: "Anh không sao chứ?"
Thu Trì tỏ vẻ không có gì, sau đó nhìn mỹ thiếu niên do chính tay mình vẽ ra, so với trong tưởng tượng của cậu còn đẹp hơn rất nhiều.
Thu Trì nhìn hồi lâu rốt cuộc cũng không nhịn được mà hỏi: "Người ở trong tranh, đang ở đâu? Sao lại không ở bên cạnh anh."
Dạ Phong đau đớn nói: "Là tôi khiến hắn phải sống trong khổ sở, bây giờ tôi không thể để hắn nhìn thấy tôi, nếu không bệnh của hắn sẽ lại tái phát."
Thu Trì nói: "Có phải là người ngồi trên xe lăn không?"
Dạ Phong kinh ngạc nhìn cậu, từ biểu hiện của y, cậu cảm thấy mình đoán đúng rồi, xem ra thật sự là thiếu niên ngồi trên xe lăn cậu vô tình gặp lúc trước. Thu Trì lại nói: "Tôi từng gặp cậu ấy trong bệnh viện, lúc đó tôi nhìn anh đứng từ xa dõi theo cậu ấy."
"Dõi theo thì có tác dụng gì." Dạ Phong gắt gao nắm chặt tay, "Đến cả một chiếc áo, tôi cũng không thể tự mình khoác cho hắn."
Nhìn vẻ mặt đau khổ của Dạ Phong, Thu Trì trong lòng bất giác cũng cảm thấy đau lòng cho y, việc người mình yêu thương nhất ở ngay trước mặt nhưng lại không thể chạm cũng có thể để đối phương nhìn thấy mình, đúng là đau khổ biết bao.