Thu Trì vui vẻ kêu một tiếng sau đó vòng tay ôm qua cổ hắn, "Anh thật tốt, không, anh là tốt nhất."
Cố Triều tay trái vòng lại qua Thu Trì, tay phải nhẹ nhàng xoa tóc cậu, nhẹ giọng nói: "Anh dĩ nhiên là tốt nhất rồi."
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, sau đó là giọng của Ân Trung, "Boss, đồ ăn đã được chuẩn bị xong rồi, ngài có muốn ăn trong phòng không?"
Thu Trì giật mình nhìn ra cửa rồi nhích người muốn thoát khỏi Cố Triều, đột nhiên bàn tay ở eo hắn dùng sức, giữ chặt Thu Trì trong lòng ngực.
"Buông em ra." Thu Trì cố gắng gỡ tay hắn ra, gương mặt cậu đỏ bừng, "Em muốn đi vệ sinh, còn phải xuống ăn trưa."
"Ăn trong phòng cũng được mà." Cố Triều cắn nhẹ một cái lên cổ cậu, kết quả khiến Thu Trì run rẩy cả người, "Eo em vẫn đau mà."
"Lỗi do ai hả?" Thu Trì giận dữ kéo hai bên má Cố Triều, cái tên sắc lang này, da mặt càng ngày càng dày, "Không buông thì em cho anh quỳ ván giật đồ! Hơn nữa, còn rất phiền mọi người, chúng ta xuống dưới ăn đi."
"Làm nũng vô ích." Thu Trì đẩy đầu hắn ra, "Em muốn đi vệ sinh."
Cố Triều bóp eo cậu mấy cái rồi buông tay, vừa được tự do, Thu Trì lập tức lao vào nhà vệ sinh, nhịn một thêm một hồi nữa là thận cũng sẽ hỏng mất.
Cố Triều ở phía sau nhìn cậu, trên gương mặt đều là cưng chiều. Đợi khi cậu vào nhà vệ sinh rồi, hắn mới rời giường, mở cửa ra nói với Ân Trung một tiếng, lát hắn sẽ cùng cậu xuống dưới ăn, sau đó đi thay quần áo.
Lúc Thu Trì đi ra thì Cố Triều đã thay quần áo xong, Thu Trì nhìn Cố Triều đang dùng khuy măng sét cài lại tay áo.
Nhìn khuy măng sét, Thu Trì lúc này mới nhớ ra liền vội vàng chạy lại vào nhà tắm.
Đột nhiên Thu Trì chạy đi, Cố Triều liền khó hiểu theo sau, đứng trước cửa nhà tắm, thấy cậu đang lục lọi bộ tây trang hôm qua, nhịn không được hỏi: "Em đang làm gì thế?"
Thu Trì không trả lời, lục loi bên trong túi áo, cuối cùng lấy ra một hộp nhung nhỏ, trên gương mặt vui mừng rạng rỡ, cậu cầm chiếc hộp nhung màu đen chạy đến trước mặt Cố Triều.
Biết hôm qua Cố Triều sẽ về, Thu Trì đã luôn đem theo chiếc hộp này trong người, tính dùng làm quà để giảng hòa với hắn, không ngờ sau đó vì mãi mê vẽ vời mà quên mất luôn.
"Cái này cho anh." Thu Trì đưa hộp nhung đưa qua, Cố Triều nhận lấy, sau đó mở ra, nhìn cặp măng khuy sét liền hơi sửng sốt, Thu Trì cười cười nói: "Lúc đi mua tây trang, vô tình nhìn thấy nó, cảm thấy rất hợp với anh liền mua luôn..."
Thu Trì còn chưa dứt lời thì cả người đã bị đè lên tường, môi bị khóa chặt kín.
Dây dưa một hồi lâu, Cố Triều cuối cùng cũng buông ra, hắn hôn nhẹ lên chóp mũi cậu, trầm giọng cười nói: "Cục cưng, sao em lúc nào cũng khiến anh hạnh phúc thế này."
Thu Trì đỏ mặt, Cố Triều hôn lên má cậu thêm mấy cái sau đó, kéo cậu ra khỏi nhà vệ sinh, đến trước tủ quần áo, không chút chần chừ tháo khuy măng sét trên tay áo, vứt vào thùng rác, sau đó lấy khuy măng sét mà Thu Trì mua cài lên.
Thu Trì nhìn hành động của hắn liền kinh hãi, vội vàng nhặt lại cặp khuy măng sét lên, nói: "Sao anh lại vứt?" Nhìn chắt liệu và thiết kế, cái này chắc chắn là đặt thiết kế riêng, so với cặp cậu mua còn đắt tiền hơn.
"Không cần dùng nữa thì vứt." Cố Triều lấy lại cặp khuy măng sét trên tay cậu, sau đó đưa tay áo lên cho cậu xem, khuy măng sét đá Saphire xanh viền bạc sáng, trên cổ tay hắn cực kỳ đẹp mắt, đúng là rất hợp với Cố Triều.
Cố Triều hôn gương mặt cậu, nói: "Từ giờ anh chỉ cần cái này."
Thu Trì ngăn hắn sắp lại vứt đồ đi một lần nữa, nói: "Dù thế anh cũng không thể vứt đồ đi như thế, lãng phí lắm."
Cố Triều thích đồ cậu tặng, Thu Trì dĩ nhiên vui, nhưng chỉ vì cặp khuy măng sét mà cậu tặng mà vứt mấy cái kia đi thì không được.
"Được, được." Cố Triều nuông chiều nói: "Em thích thì cứ giữ lại, anh dùng cái này là đủ rồi." Nói xong hắn liền lấy ra một bộ quần áo có kích thước nhỏ hơn, đưa qua cho cậu.
Thu Trì nhận lấy, nhìn size thì chính là kích cỡ của cậu, Thu Trì trước đây đã thắc mắc, liền hỏi: "Sao anh lại có kích cỡ quần áo của em vậy?"
Cố Triều nói: "Lúc em ngủ, anh lấy số đo của em rồi nhờ chú Ân đặt mua vài bộ."
Vài bộ trong miệng hắn đã là hơn nửa tủ quần áo, đừng tưởng khi mở tủ ra thấy nhiều đồ như vậy mà lầm tưởng, quần áo hắn mua cho Thu Trì còn nhiều hơn cả quần áo của hắn.
Nhiều đến mức ai nhìn vào còn tưởng cậu đã sống ở đây lâu lắm rồi.
Thu Trì nghe vậy cũng đành bó tay, chỉ đành nói: "Lần sau đừng mua nữa, quần áo em ở nhà có đủ, rất lãng phí."
Sờ chất liệu và kiểu dáng, Thu Trì dám chắc một chiếc áo không thôi cũng là mấy trăm ngàn, mặc vào tuy thoải mái thì thoải mái đấy nhưng áp lực lắm nha, lúc vẽ không dám làm dơ.
Trước đây cậu toàn mặc trăm ngàn ba cái thôi cũng thấy rất tốt rồi.
"Không lãng phí." Trái ngược với Thu Trì, Cố Triều lại không cho là như vậy, "Mấy bộ quần áo trước đây em cứ vứt hết đi, không thì cho từ thiện cũng được, anh mua lại hết cho em."
Thu Trì: "..." Có bạn trai vừa giàu vừa lãng phí thì phải làm sao?
Thu Trì có hơi đau đầu, mỗi một cậu Cố Triều nói ra đều tràn ngập hơi thở của tư bản giàu có, rất đáng ghét.
Thấy Thu Trì không trả lời, Cố Triều liền coi như cậu đồng ý, hắn chờ Thu Trì thay quần áo, sau khi Thu Trì thay xong liền nắm lấy tay Thu Trì nói: "Đi thôi, xuống ăn trưa.."
Hai người nắm chặt đi, cùng nhau bước sau lầu, Ân Trung ở bên dưới chờ sẵn, nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người lập tức nở một nụ hòa ái.
Thu Trì: "..."
Không giống với lão sắc lang mặt dày Cố Triều, cậu vẫn tương đối dễ xấu hổ khi bị nhìn, cuối cùng cậu ngại ngùng nhìn ông sau đó ngoan ngoãn chào một tiếng, rồi mới theo Cố Triều đi vào phòng ăn.
Bữa trưa hôm nay chỉ là cháo thịt bằm đơn giản, nhưng bởi vì đói cho nên cậu ăn hẳn đến ba bát lớn, còn ăn hết thêm một dĩa dưa muối, ăn xong thỏa mãn xoa bụng, còn Cố Triều bên cạnh thuần thục lấy giấy lau miệng cho cậu. Vừa lau vừa ôn nhu hỏi: "Ăn lo chưa?"
Thu Trì gật đầu, Cố Triều lại nắm lấy tay cậu nói: "Vậy đi thôi, hôm nay em tặng cho anh một món quà, mà vừa khéo anh cũng có quà cho em."
Nói rồi hắn lại nắm tay dẫn cậu đi, hai người đi lên lầu hai, đến trước một căn phòng, Thu Trì tò mò nhìn hắn, Cố Triều nói: "Em mở ra xem."
Thu Trì vặn tay nắm cửa mở ra, bên trong phòng rộng rãi thoáng đãng, hai bên tường kệ sách, đối diện có một cánh cửa sổ lớn, ánh nắng từ cửa sổ hắt vào khiến căn phòng trở nên ấm áp. Mà thứ Thu Trì để ý chinh là khung tranh đặt chính giữa phòng.
Thu Trì ngơ ngác nhìn khung cảnh bên trong, Cố Triều dịu dàng cười, kéo cậu vào trong, chỉ tay vào chiếc tủ gần cửa nói: "Trong đó để vải và giấy vẽ, cọ, cùng nhiều loại màu khác nhau, khi nào dùng hết thì cứ bảo với chú Ân một tiếng, chú ấy giúp em mua thêm." Sau đó hắn lại chỉ tay qua kệ sách hai bên nói: "Trên đây đều là sách về mỹ thuật, cùng nhiều tác phẩm tranh ảnh, trong nước ngoài nước đều có, còn thiếu cuốn nào thì nói anh, anh sẽ cho người đi tìm mua."
Thu Trì vẫn chưa hết kinh ngạc nhìn hắn, Cố Triều thấy cậu chưa hoàn hồn liền véo má cậu một cái, hỏi: "Sao vậy? Em không thích à? Hay là không thích chỗ nào? Anh cho người sửa lại."
Thu Trì hoàn hồn, vội vàng lắc đầu, nói: "Không phải, em rất thích." Nói rồi cậu ôm chặt lấy hắn, khóe mắt có chút cay, cậu chớp mắt mấy cái rồi ngẩn đầu nhìn anh, "Sao anh lại tốt thế chứ?"
Cố Triều thuận lợi cúi đầu hôn cậu mấy cái, nói: "Anh hận không thể đem mọi thứ tốt nhất cho em."
Thu Trì cười cười cũng hôn hắn mấy cái, hai người ngọt ngào một hồi, Cố Triều mới buông cậu ra nói: "Em đi xem đi, có chỗ nào không tốt thì nói anh."
"Chắc chắn không có." Thu Trì nói, sau đó vui vẻ chạy đi xem xung quanh, cậu nhìn một lượt trên kệ sách, phát hiện có mấy cuốn đã ngừng xuất bản cũng ở trên đây, cũng có nhiều cuốn mà cậu muốn tìm đọc mà bên ngoài lại không có cũng xuất hiện trên kệ. Thu Trì lại đi ra chỗ cửa sổ, vị trí này vừa vặn nhìn khoảng sân rộng lớn, thảm cỏ xanh biếc, trăm hoa đua nở, phía xa hơn có một hồ nước xanh ngọc, mà xa hơn nữa chính là vườn hoa mà hôm qua cậu đã tới.
Phong cảnh phải nói là đẹp say lòng người.
Mãi một lúc lâu Thu Trì thu hồi tầm mắt, cuối cùng đi đến tủ xem dụng cụ.
Vải và giấy vẻ đều là loại tốt nhất, màu vẽ cũng là loại đắt tiền nhất, cọ cũng là loại xịn nhất, khung tranh có đủ loại kích thước. Mọi thứ đều có đủ không thiếu một thứ, căn phòng này có mọi thứ mà cậu luôn mơ ước.
Đắm chìm trong cảm xúc hân hoan, Thu Trì thấy bàn tay ngứa ngáy, rất muốn được vẽ ngay, cậu quay sang hỏi Cố Triều: "Em có thể vẽ không?"
Cố Triều nhìn cậu không giấu nét yêu cầu trong đáy mắt, nhìn cậu vui vẻ như một đứa trẻ được cho kẹo, trong lòng cũng được thoa thêm một lớp đường.
"Căn phòng này là của em, cứ làm mọi thứ em thích, không cần hỏi anh."
Thu Trì hai mắt sáng rực, cậu lấy ra màu vẽ có mùi hương hoa anh túc, cùng vải vẽ, sau đó đặt lên khung, cố định vải, cuối cùng là đổ màu ra, bắt đầu pha màu.
Thu Trì vẽ một lớp mõng màu đen đầu tiên, sau đó là màu xanh lam, xanh lục, từng lớp màu quệt lên, chỉ chưa đầu một tiếng, một bầu trời sao đã xuất hiện, trong tranh trăng treo lên cao, bên dưới là một hồ nước rộng lớn, hình bóng ánh trăng phản chiếu dưới mặt nước, khiến mặt hồ tỏa sánh lấp lánh, mà phía xa là một khu rừng rộng lớn, trong đêm trăng sánh lại có phần tĩnh mịch. Trên bầu trời là những vì sao tỏa sáng lấp lánh, chân thực đến mức chỉ cần đưa tay ra là có thể tóm lấy.
Càng nhìn càng cảm thấy khung cảnh này giống như không ở trong tranh, mà nó giống như một cánh cửa có thể dẫn đến nơi mà cảnh vật tồn tại, chân thực xen lẫn hư ảo, cũng đẹp đến say lòng người.
Thu Trì một khi vẽ liền không để ý xung quanh, bàn tay cầm cọ không ngừng pha màu, đem thế thế giới trong tranh họa đến chân thực.
Cố Triều ở phía sau chiêm ngưỡng tuyệt tác của cậu, đây là lần đầu hắn chân chính nhìn cậu vẽ, thật sự bị tài năng cùng kỹ xảo hội họa của cậu làm cho ngây ngốc.
Thu Trì thật sự rất có tài, có thể là nói là thiên tài ngàn năm có một của giới họa sĩ, bảo sao Liễu Quân không ngừng bồi dưỡng Thu Trì, sau này chắc chắn sẽ công thành danh toại.
Chỉ cần cho cậu cọ vẽ, cậu nhất định có thể vẽ ra cả thế giới.
---------------------
Góc ngoài lề:
Cố Triều: Tiểu Trì khi vẽ tranh rất quyến rũ, cả người gầy gò nhưng mông và bụng lại rất có thịt.
Thu Trì: Lão biến thái, đầu óc đen tối! Anh nhìn cái gì đấy! !