Cậu vừa dứt lời, bên ngoài Cố Triều thấy đã hết thời gian liền gõ cửa rồi đi vào.
"Tiểu Trì." Cố Triều đứng ở trước cửa, vóng người cao lớn thon dài khiến người ta không thể rời mắt, "Đến giờ rồi."
Cố Triều thấy Thu Trì vẫn ngồi đó liền tự mình đi vào, hắn vừa nhìn đồng hồ vừa nói: "Tiểu Trì, đi ăn thôi, em không đói à?"
Đói chứ.
Cậu đói sắp xỉu rồi đây nè.
"Anh chờ chút." Thu Trì tuy đói nhưng vẫn làm chuyện cần làm trước. Cậu nhìn hắn rồi cúi xuống nhìn Tiểu Thất, nhẹ nhàng đẩy lưng nó một cái nói: "Tiểu Thất."
Tiểu Thất cũng hiểu, Cố Triều này không giống với Cố Triều mà nó thấy, ánh mắt của hắn rõ ràng nhìn thân ái đều là yêu thương, đối diện với ánh mắt như vậy, nó cũng bắt đầu hoài nghi với những gì mình thấy được.
Không chừng chỉ là một giấc mơ mà thôi, chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra.
Chỉ là... Tiểu Thất rũ mắt, mím môi, hình ảnh đó quá mức đáng sợ, nó nhất thời không thể nói quen là quên ngay được.
"Hai người đang làm gì?" Cố Triều khó hiểu nhìn một lớn một nhỏ ngồi bất động trên giường, hắn nhìn vị trí Tiểu Thất đang ngồi, chính là trên đùi Thu Trì, nhất thời không vui.
Thời gian ở bên Thu Trì đối với hắn vẫn còn chưa đủ, hắn không hài lòng, hận không thể giống như kéo dính bám chặt lên người cậu, sao có thể vui khi có người mà thứ ba chen vào chứ.
Chỉ trong phút chốc, cả người Cố Triều đều chua lè.
Thu Trì thấy Tiểu Thất không chịu đứng lên, cậu hết cách đành phải đứng dậy, dắt nó đi đến trước mặt Cố Triều.
Cố Triều không biết ý định của cậu, khẽ hỏi: "Em định làm gì vậy?"
"Con gái anh sợ anh sẽ làm hại đến em." Thu Trì nói: "Anh chứng minh một chút đi, cho con bé biết anh sẽ không làm hại em."
"Ồ." Cố Triều kêu một tiếng sau đó cười nói: "Trông anh giống người xấu vậy sao? Anh còn không nỡ làm em đau, sao có thể làm hại em được."
Nếu không phải do anh đẹp trai thì xác thực rất giống người xấu.
Thu Trì thầm nói một câu, hai tai đỏ lên, nói: "Vậy anh chứng minh cho con bé thấy đi, cho con bé thấy anh sẽ không hại đến em, con bé sẽ không sợ anh nữa."
"Nói như vậy, nó sợ anh như vậy là do nghĩ rằng anh sẽ làm hại đến em?" Cố Triều đưa tay vuốt ve tóc cậu, cảm thấy vô cùng buồn cười.
"Anh, anh tự nghĩ cách đi." Khuôn mặt đẹp trai ở khoảng cách gần như vậy, Thu Trì xấu hổ quay mặt đi.
Nhìn người mình yêu lộ ra vẻ mặt đáng yêu như vậy, ánh mắt Cố Triều hơi tối lại, hắn liếc nhìn Tiểu Thất ở dưới, vẻ mặt hiếu kỳ nhìn hai người, Cố Triều cười tà một tiếng, bàn tay đang vuốt ve mái tóc cậu, đột nhiên chuyển xuống phần gáy, nói: "Vậy dùng cách của anh đi." Vừa dứt lời hắn giữ chặt gáy cậu, kéo cậu về phía hắn, bá đạo khóa chặt môi cậu.
Thu Trì mở to mắt, không nghĩ tới hắn vậy mà dùng cách này, cậu vùng vẫy, Tiểu Thất đang nhìn, không thể đầu độc tâm hồn trẻ nhỏ được!
"Ưm... ư! ! ! !" Con gái anh đang nhìn đây! Mau buông ra! !
Cố Triều ra vẻ không hiểu ý, cúi thấp đầu đem nụ hôn càng tiến sâu hơn.
Thu Trì vùng vẫy, Cố Triều càng giữ cậu thật chặt, ôm chặt cả người cậu vào lòng, hai đôi môi ma sát nhau đến đỏ ửng, Thu Trì khó thở, cả người đều mềm oặt, đầu óc cũng bị nụ hôn làm cho đình trệ, cả trọng lượng cơ thể đều dựa vào hắn để đứng vững.
Mà Tiểu Thất cũng bị hành động này làm cho ngớ người, nó đỏ mặt, vội vàng lấy tay che mặt lại, nhưng ngón tay lại không thể thắng khỏi tâm tính tò mò mà hở ra, che mà cứ như không che, cặp mắt to tròn vẫn nhìn không bỏ sót giây phút nào.
Mãi một lúc sau Cố Triều mới cho Thu Trì một bản án khoan hồng, khuôn mặt đỏ bừng ngửa đầu lên trời thở hồng hộc, cả trọng lực đều dựa vào người Cố Triều.
Cố Triều nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo sóng lưng cậu, hắn cúi người che đi tằm mắt Thu Trì, ở vị trí mà Thu Trì không thể nào nhìn thấy, tầm mắt hắn di chuyển dưới, nhìn Tiểu Thất tuyên bố chủ quyền.
Oắt con mà cũng dám tranh dành với hắn, không biết sống chết.
Tiểu Thất: "..."
Cố Triều chỉ nhìn chưa đến mười giây liền thu hồi tầm mắt, hắn vỗ nhẹ lên lưng Thu Trì nói: "Đi thôi, anh mang em đi ăn lẩu cá cay."
Thu Trì thần trí chưa tỉnh, đây không phải là lần đầu hai người hôn nhau, nhưng bị hôn đến mức thế này vẫn là lần đầu tiên, dư vị trên môi vẫn chưa tiêu tan, khẽ gật đầu một cái.
Thu Trì làm ra dáng vẻ gì, trong mắt Cố Triều cũng đều thấy vô cùng đáng yêu, hắn kéo Thu Trì vẫn còn chưa hoàn hồn rời đi.
Nhưng mới chỉ đi được vài bước, chân Thu Trì đã bị Tiểu Thất ôm chặt, nói: "Tiểu Thất cùng muốn đi, Tiểu Thất cũng muốn ăn lẩu cá cay."
Thu Trì giật mình hoàn hồn nhìn xuống, nhưng chưa kịp nói gì thì Tiểu Thất đã bị Cố Triều tóm quần yếm nhấc lên, nói: "Ở nhà!"
"Cha ghẻ." Tiểu Thất bị nhấc lên không trung, tay chân không dám khua loạn, nhưng vẫn không nhịn được mà nói một câu.
Đã gọi cha rồi, cha ghẻ hay không ghẻ vẫn là cha thôi. Tiểu Thất cảm thấy suy nghĩ này rất có đạo lý.
Thu Trì vừa mới bừng tỉnh lại thì liền nghe hai chữ này liền không nhịn được mà ôm bụng bật cười.
Cố Triều vốn đang chuẩn bị nổi giận nhưng lại thấy Thu Trì cười liền nuốt cơn giận xuống, hắn cau mày nói: "Muốn ăn cơm thì xuống tự mình xuống phòng ăn."
Dứt câu hắn đem Tiểu Thất đặt lại lên giường, sau đó kéo Thu Trì vẫn chưa ngừng cười đi ra ngoài, mặc kệ Tiểu Thất phía sau gào lên, "Không ăn cơm, Tiểu Thất muốn ăn lẩu cá."
Lời sắp dứt Cố Triều dứt khoát đóng cửa, phòng ở đây cách âm tốt rất tốt, tiếng Tiểu Thất lập tức biến mất sau cánh cửa.
Lúc này Cố Triều nhìn Thu Trì vẫn đang không ngừng cười, yêu thương nhìn Thu Trì nói: "Cười đủ chưa?"
"... Chưa đủ... Cha ghẻ ha ha ha" Thu Trì khó khăn vừa nói vừa cười, nhưng chỉ được vài chỉ lại cười tiếp một chuỗi dài.
Nam chính anh cuối cùng cũng có ngày nay.
Cố Triều thấy cậu cười không ngừng liền hết cách, đành để cậu cười cho đã, nắm tay cậu rời khỏi Cố gia.
Sau khi lên xe cuối cùng Thu Trì cũng bình ổn lại được, vừa vặn Cố Triều cũng giúp cậu thắt dây an toàn xong, không còn nghe thấy tiếng cười nữa liền hỏi: "Cười xong rồi?"
"Xong rồi." Thu Trì nói xong lại muốn cười, cậu tận lực kìm xuống, quay sang hỏi: "Sao anh không cho Tiểu Thất đi cùng?"
Cố Triều xoa xoa cổ tay một cái rồi lái xe rời đi, nói: "Hôm nay ăn ngoài là muốn giới thiệu em với một người, cậu ta vốn không tin anh nhanh như vậy đã có được em, bây giờ đột ngột xuất hiện thêm một đứa con sẽ đả kích cậu ta."
Cố Triều vừa dứt lời, Thu Trì liền cảm thấy có chút không ổn, người mà Cố Triều nói chắc không phải là người đó chứ?
"Là ai vậy?"
"Là người anh em của anh." Cố Triều thấy cậu có chút bất an liền trấn an: "Yên tâm, nếu cậu ta dám ghét bỏ em, anh sẽ giúp em đánh cậu ta một trận."
Thu Trì gật đầu, trong lòng thầm cười ha ha hai tiếng.
Anh em của Cố Triều từ trên xuống dưới chỉ có một người, Thu Trì sau khi đoán được người đó là ai, cũng không biết nên phản ứng thế nào, dù sao cũng có một khoảng khắc đen tối, tuy lúc đó cậu với Cố Triều vẫn là người xa lạ, nhưng tốt hơn hết vẫn là không nên để Cố Triều biết.
Chủ Thần đã rời khỏi thân xác Diệp Tu rồi, Diệp Tu nguyên bản đã trở lại, với thiết lập tính cách của gã, không sớm thì muộn Cố Triều cũng sẽ biết.
Lúc đó cậu chỉ còn đường chết trên giường, chưa tốt nghiệp, cuộc thi tranh sơn dầu còn chưa diễn ra, Thu Trì không muốn nhanh như vậy bị Cố Triều làm chết đâu.
Nếu có thể đem đoạn ký ức này dìm chết, Thu Trì sẽ không khoan nhượng mà dùng chân dìm chết nó từ trong trứng nước.
Từ lúc đó cũng đã qua mấy tháng, Thu Trì cầu trời khẩn phật là Diệp Tu đã sớm quên mất gương mặt của mình.
Cố Triều đi đến một nhà hàng, bên ngoài có kiểu dáng cổ điển nhưng không lỗi thời, khiến người khác nhìn vào rất có không khí sang trọng.
Cố Triều đưa cậu đến phòng đã được đặt trước, đang chuẩn bị tiến vào thì điện thoại Cố Triều khẽ run lên, hắn không vui lấy điện thoại, sau khi nhìn lướt qua màn hình gương mặt khẽ biến, lông mày hơi cau lại.
Điện thoại không ngừng run lên, Thu Trì nhìn nét mặt hắn liền biết đây là cuộc gọi quan trọng, cậu không xen vào mà đứng bên cạnh chờ hắn.
Chỉ trong vài giây Cố Triều thu hồi lại biểu tình nhỏ kia, hắn cúi đầu nói với Thu Trì, "Diệp Tu có vẻ chưa đến, em vào ngồi trước đi, anh nghe điện thoại một chút rồi sẽ vào ngay."
Thu Trì gật đầu, Cố Triều liền đi cách ra cánh cửa vài bước.
Thu Trì nghe lời đi vào trước, nhưng vừa mở cửa liền hối hận, trong phòng có một người đang ngồi dựa trên ghế bấm điện thoại, gã mặc tây trang màu xanh đen, cà vạt thắt lỏng lẻo, hai nút áo sơ mi trên cùng cũng bị mở bung ra, bộ dạng cực kì không đứng đắn.
Mặt Thu Trì xanh mét.
Đậu má! Không phải nói Diệp Tu chưa đến à?
Diệp Tu ngồi ngay đối diện cửa, khi cánh cửa mở ra gã lập tức biết ngay, tưởng rằng Cố Triều đem bảo bối nhà hắn đến không ngờ lại thấy thiếu niên đã từng xăm hình cho gã lần trước liền không khỏi bất ngờ.
Trái lại với mong muốn của Thu Trì, trí nhớ của Diệp Tu rất tốt, hơn nữa ấn tượng của Thu Trì đối với gã cũng không tệ, nói là không tệ, thứ Diệp Tu ấn tượng là tay nghề của Thu Trì, cho nên gã vừa nhìn Thu Trì liền nhận ra được.
"Ồ." Diệp Tu đứng lên, nói: "Tên nhóc xăm hình."
Tên nhóc? Thu Trì cảm thán, cậu rõ ràng cũng cao hơn một mét bảy, Diệp Tu nhìn thế nào lại nhìn ra cậu giống một tên nhóc?
Diệp Tu bước đến gần cậu, vỗ vai cậu cười nói vô cùng thân thiết: "Lâu rồi không gặp."
"Lâu rồi không gặp, Diệp tiên sính. Tôi..."
Thu Trì còn chưa nói hết Diệp Tu đã cướp lời: "Tay nghề của cậu rất tốt, tôi rất thích."
Thu Trì nghe vậy cười ngượng, "Tôi chỉ là tay mơ thôi, diệp tiên sinh thích là tốt rồi."
Đột nhiên Thu Trì cảm thấy bả vai mình có hơi đau, bàn tay Diệp Tu đặt trên vai cậu đột nhiên dùng sức. Thu Trì kinh hãi nhìn Diệp Tu liền đối diện với cặp mắt sắc như dao của gã.
Sóng lưng Thu Trì cảm thấy lạnh buốt, cơn đau ở bả vai cũng quên mất, giờ đây Thu Trì cảm thấy trên cổ mình như đặt một con dao vô hình, khiến cậu không thể thốt lên lời.
Diệp Tu tuy bộ dạng cà lơ phất phơ, nhưng dù sao cũng theo Cố Triều hoạt động nhiều năm, khi cần nghiêm túc làm việc, gã sẽ giống như cây thương của Cố Triều, sắc bén cắt đứt mạng sống của kẻ địch.
Thu Trì bị khí thế áp đảo của Diệp Tu dọa cho sợ.
Thu Trì tuy là người xuyên không, nhưng cậu cũng chỉ là một người bình thường, không nghịch thiên, không bá đạo giống như tiểu thuyết, cho nên vẫn biết sợ hãi.
"Sao cậu lại ở đây? Đi nhằm phòng sao?" Giọng Diệp Tu vẫn bình thường nhưng lực ở cánh tay và sát khí trong mắt không hề giảm bớt, Thu Trì sợ đến không thốt lên lời, mồ hôi lạnh chảy đầy đầu.
Diệp Tu cùng không cần câu trả lời của Thu Trì, cũng không chờ cậu có thời gian trả lời, gã thả lỏng lực tay, xoay người Thu Trì lại, tay còn lại vừa mở cửa vừa nói: "Nếu đi nhầm phòng thì nhanh đi đi, đừng có đi nhầm nữa đấy, nếu không mình chết thế nào cũng không biết đâu."
Giọng nói tuy dịu dàng êm tai, nhưng từng câu từng chữ đều rõ ý tứ đe dọa, Thu Trì tuy trong lòng hơi sợ nhưng cũng không quá tức giận, trong thế giới ngầm, lơ là một giây cũng đồng nghĩa với cái chết, Diệp Tu cẩn thận cũng là lẽ thường, Thu Trì từng là độc giả, có suy nghĩ của một độc giả, cho nên dưới tình huống này mới không tức giận, trái lại càng hiểu rõ sâu sắc, thế giới ngầm đáng sợ thế nào.
Cậu chỉ giận cái tên đầu heo này không cho cậu kịp nói câu nào hết! Vị đại ca này, để tôi nói một câu anh sẽ chết hả?
Cánh cửa sắp mở ra, Thu Trì thấy mình sắp bị đẩy ra ngoài liền vội nói: "Diệp tiên sinh, anh nghe tôi nói..."
Lần này Diệp Tu không có cắt lời Thu Trì, mà là Cố Triều từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, nhìn tình cảnh trước mắt không nhịn được mà nhíu mày, hắn nhìn Diệp Tu, ánh mắt lạnh lẽo, gằn giọng nói: "Cậu đang làm gì?"
Thu Trì hết hồn, Diệp Tu lại không sợ chết, hắn thu tay lại, đứng thẳng người nói: "Cậu đến rồi, chị dâu đâu?" Dứt lời hắn còn liếc nhìn ra phía sau, nhưng phía sau Cố Triều lại chẳng có ai, hắn tỏ vẻ kỳ quái hỏi: "Không thấy? Hay chị dâu xấu hổ cho nên không đến?"
Thu Trì: "..."
Thu Trì thật sự bội phục thần kinh thép của Diệp Tu, biểu cảm Cố Triều như sắp đánh người đến nơi mà vẫn nói chuyện được, này chắc không phải chỉ luyện trong một hai năm là được đâu.
Cố Triều im lặng cho hai tay vào túi quần, ánh mắt nhìn Thu Trì vẻ mặt chết lặng ở đối diện, ngay lúc hắn đang chuẩn bị kéo người qua thì Diệp Tu đã nhanh tay hơn một bước nắm lấy bả vai Thu Trì, nói: "Đây là người xăm hình lúc trước mà tớ nói đó, tay nghề rất tốt, chỉ là đi lộn phòng, hiện tại bây giờ liền đi ngay."
Diệp Tu thật sự rất ưng ý tay nghề của Thu Trì, để cậu chết cũng đáng tiếc, cho nên mới muốn cậu rời khỏi đây nhanh một chút.
Nhưng gã nào biết, người cần phải chạy phải là gã.
Lời vừa nói ra Thu Trì tỏ vẻ mình chẳng còn gì nuối tiếc nữa, bây giờ cậu hận không thể đem cái tên não heo này tẩn cho một trận, dù không đánh thắng cũng phải đánh.
Đúng là không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo!
Không đúng, cậu không muốn làm đồng đội với gã!
Quả nhiên giọng Cố Triều rít ra từ kẽ răng, nói: "Cậu vừa nói cái gì?"
Diệp Tu vẫn chưa biết cái chết đang đến gần, "Cậu đừng tức giận, cậu ta bây giờ lập tức đi."
Trán Cố Triều nổi gân, gằn giọng nói: "Câu trước."
Lúc này Diệp Tu mới phát hiện sự khác lạ, nhìn Cố Triều tràn đầy sát khí tiến đến gần liền theo phản xạ trốn sau ghế, "Làm sao vậy?" Diệp Tu không hiểu mình làm gì khiến Cố Triều tức giận.
Đánh! Thu Trì trong lòng cỗ vũ. Đánh mạnh một chút, đánh cho gã chừa đi. Cậu tuyệt đối sẽ không ngăn cản.
Nhưng tiếc cho sự cổ vũ nhiệt tình của cậu, Cố Triều vậy mà áp chế lại lửa giận trong người, kéo Thu Trì vào trong lòng, nhìn Diệp Tu nghiến răng nghiến lợi nói: "Đây là chị dâu của câu."
----------------------------
Góc ngoài lề:
Cố Triều: Không nói nhiều, lập tức đem đi triệt sản!
Diệp Tu: Chị dâu, cứu mạng! ! !
Thu Trì: Diệp tiên sinh, anh đừng lo, tôi sẽ vì anh mà thắp một ngọn nến.