Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 52: Cố Khuynh Nhan, chuyện này là sao?



Editor: Dâu~

Sờ tay xoa xoa cái bụng đang rột rột vì đói, lấy điện thoại ra xem đã là trưa 11:30 rồi!

Nghĩ đến chiều nay hai giờ còn có việc quan trọng, Trang Nại Nại hoảng sợ, rất nhanh vệ sinh xong, đoạn đi xuống lầu ăn cơm, liền đã nhìn thấy Cố Đức Thọ, Cố Tinh Hào còn có Cố Tinh San ngồi ở đằng kìa, ba người có mặt đông đủ đang cùng nhau ngồi ăn cơm.

Nhìn thấy Trang Nại Nại, Cố Đức Thọ lập tức ngoắc ngoắc tay, “Khuynh Nhan, nhanh đến ăn cơm, ba và các em sẽ đưa tiễn con đến cục dân chính.”

Trang Nại Nại lập tức cảm thấy bực bội, chuyện đã đến như vậy rồi mà vẫn còn muốn áp bức sao?

Trang Nại Nại ngẩng đầu nhìn một bàn đầy thức ăn, lập tức ngồi xuống, giúp việc đưa cho đến cho cô chén cơm, cô cứ thế mà ăn như hổ đói.

Dù thế nào thì cũng phải ăn no trước đã, để còn có sức mà chiến đấu.

Ba người Cố Gia bàn kia nhìn xem bộ dạng của Nại Nại, liếc mắt nhìn nhau.

Cố Tinh Hào nhìn Cố Tinh San ý: Hãy xem cái tướng ăn kia, không có một chút bộ dạng đuối lý, có phải đã nghĩ sai rồi không?

Cố Tinh San nhíu nhíu mày, hướng Cố Tinh Hào bĩu môi: Chờ xem đi!

Ăn xong cơm 12h, Cố Đức Thọ lái xe, vì giờ trưa đường cũng không kẹt xe, thế là chỉ đúng 1h đã đến ngay cục dân chính.

Vì đến sớm, nên mọi người đều ngồi ở ghế hành lang để đợi.

Một giờ rưỡi.

Cố Tinh San cùng Cố Tinh Hào duỗi dài cổ hướng ra ngoài nhìn nhìn, “Tư sinh sao đến giờ vẫn chưa đến?”

Cố Đức Thọ an nhã bình thản, “Còn có nửa giờ, gấp cái gì chứ?”

Trang Nại Nại cuối đầu nhìn chằm chằm vào giờ trên màn hình điện thoại.

1h55.

Cố Tinh san đã muốn cười rộ lên, “Chị, bộ không thấy sốt ruột sao? Có chắc là Tư tiên sinh sẽ đến?”

Lúc này, Cố Đức Thọ đã không muốn ngồi yên, đứng lên đi đi lại lại, rồi tới trước cửa gương nhìn ra ngoài xem xét

1h59.

Cố Đức Thọ chạy đến trước mặt Trang Nại Nại, “Khuynh Nhan, chuyện này là sao!?”

Cố Tinh San khiêu khích châm chọc, “Ba à, bỏ đi, còn hỏi gì nữa, rõ là Tư tiên Sinh chướng mắt lắm rồi!”

Cố Tinh Hào chen đến, “Cố Khuynh Nhan, rốt cuộc là giả hay thật? Sao không nói gì đi? Câm điếc rồi sao?”

“Anh, giờ hỏi làm gì nữa? Khẳng định là giả, Tư tiên sinh không đến, đã nói lên anh ta tức giận rồi!”

Cố Tinh San nói đến đây, sốt ruột nhìn về phía Cố Đức Thọ, “ Ba ba, xong đời! Chị ta lừa gạt Tư tiên sinh, anh ta có thể đem sự tức giận phát tiết đến xí nghiệp Cố Gia hay không đây?!”

Nghe được những lời ấy, sắc Mặt Cố Đức Thọ lập tức xanh mét, ông vươn tay chụp lấy tay Trang Nại Nại, “Cố Khuynh Nhan, nói đi, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?!”

Sao lại thế này?

Trang Nại Nại cuối đầu nhìn vào điện thoại, đồng hồ 1h59p nay đã chuyển đúng 2h.

Tâm của Nại Nại lập tức cảm thấy như trống rỗng

Nhếch môi, cười tự giễu.

Cho nên...Trang Nại Nại, ngươi đang chờ mong điều gì?

Anh sao có thể lại đồng ý cùng cô kết hôn?

Lần lượt đả kích, còn chưa đủ ư?

Trang Nại Nại ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Cố Đức Thọ, “Được, ông hỏi chuyện gì đang xảy ra à, tôi sẽ nói ông nghe...”

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên được đẩy ra!